Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 440: Đội Trưởng Của Chúng Ta Là Người Mà Ngươi Có Thể Tùy Tiện Khiêu Chiến Sao

Chương 440: Đội Trưởng Của Chúng Ta Là Người Mà Ngươi Có Thể Tùy Tiện Khiêu Chiến Sao

Giọng điệu nói chuyện của Tô Dương, hành động vô lễ ngăn hắn lại, cũng khiến cho Tô Dương cảm thấy chán ghét. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương liếc mắt nhìn quân hàm của đối phương rồi cau mày, không trả lời câu hỏi của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lạnh giọng hỏi thanh niên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi là người của Tây quân bộ? ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh niên kia thoáng chút kiêu ngạo, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng thì làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lười liếc nhìn người nọ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tây quân bộ các ngươi không dạy ngươi về phép tắc đúng không? Trông thấy trưởng quan thì phải làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Một số dân thường, quân nhân đi ngang qua cũng đều dừng bước, nhìn về phía hai người Tô Dương và hắn ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân nhân trẻ tuổi nghẹn đến đỏ bừng mặt, cắn răng chào quân lễ với Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu bình luận: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không tệ, cũng coi như là chuẩn mực! ͏ ͏ ͏ ͏

Về phần đáp lễ gì đó, đương nhiên là không thể nào rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương luôn tuân theo tôn chỉ: người kính ta một thước, ta kính người một trượng. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân nhân trẻ tuổi nghe lời đánh giá của Tô Dương, mặt lại càng đỏ hơn! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn tìm đến Tô Dương để gây chuyện, vốn còn tích góp được chút khí thể, hiện giờ chẳng còn lại chút nào nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tránh ra đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thân là trưởng quan, Tô Dương không muốn kì kèo với đám người này. ͏ ͏ ͏ ͏

Lần này hắn tới Tây quân bộ, là nhận thù lao hậu hĩnh của Tây quân bộ để làm nhiệm vụ, không phải tới để kết thù. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tùy tùng nhìn về phía thanh niên, đang chờ hắn lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏

Năm thành viên của tiểu đội khẩn cấp chạy tới bên này trông thấy đội trưởng nhà mình bị ngăn lại, còn nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tô Dương và ba người kia, đều thoáng chút tức giận. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ là một tên thượng úy mà thôi, quả thực là ngang ngược mà! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương là đội trưởng tôn kính của bọn họ, lại bị cư xử một cách vô lễ như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ cảm thấy tôn nghiêm của mình đang bị xâm phạm! ͏ ͏ ͏ ͏

Lôi Đông xúc động, triệu hoán ra Sủng thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn thành viên khác thấy vậy, sao có thể để cho Lôi Đông lộ diện một mình trước mặt đội trưởng? ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy, bọn họ cũng cùng triệu hồi toàn bộ Sủng thú ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lúc biểu thị lòng trung thành, tuyệt đối không thể chậm chân tụt lại phía sau được! ͏ ͏ ͏ ͏

Đại đội khẩn cấp của Tây Nam quân bộ luôn luông tung hoành, nhất là khi chiếm lý! ͏ ͏ ͏ ͏

Đám Ngự thú sư Hoàng Kim cấp này, ngày ngày đầu treo trên đai lưng, chưa có bất kỳ ai sợ phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn mười con Sủng thú Hoàng Kim cấp, thoáng chốc vây quanh ba người kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Dân thường đi qua trông thấy vậy, không dám hóng chuyện nữa, ai nấy cũng đều nhanh chân chuồn mất! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như có thật sự đánh nhau, lan đến gần bọn họ thì dở. ͏ ͏ ͏ ͏

Đâu có ai muốn bỏ mạng lúc đang hóng chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏

Mấy quân nhân đi ngang qua khi trông thấy tình cảnh như vậy, hình như nhận ra quân nhân trẻ tuổi kia, đang muốn đến giúp một tay, thế nhưng vừa đi được mấy bước, bọn họ liền dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì bên trong cổng chính của nhà khách, mấy tên Ngự thú sư Hoàng Kim cấp hung hãn nối đuôi nhau đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ trông thấy đã có đồng bọn triệu hồi Sủng thú, còn tưởng rằng sắp đánh nhau đến nơi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy, một con Sủng thú Hoàng Kim cấp lại được gọi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Chưa đến hai phút, toàn bộ thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 được nghiêm chỉnh huấn luyện đã tập trung đông đủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Mấy trăm con Sủng thú Hoàng Kim cấp lập tức chặn cứng cả đường phố! ͏ ͏ ͏ ͏

Trên bầy trời cũng hiện Sủng thú phi hành hệ Hoàng Kim cấp đang bay tà tà. ͏ ͏ ͏ ͏

Một vị thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 triệu hồi toàn bộ Sủng thú ra xong thì nhỏ giọng hói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện là thế nào thế? Ai gây chuyện với đội trưởng à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết, ta thấy bọn họ triệu hồi Sủng thú ra, ta cũng theo thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng có hỏi ta, ta có biết gì đâu, dù sao thì không thể thua khí thế được! ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Thoáng chốc, giương cung bạt kiếm! ͏ ͏ ͏ ͏

Một bầu không khí đầy sự hằm hè tràn ngập! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân, Liễu Mộng Vân đứng trước cổng, nghi hoặc nhìn Tô Dương, cùng với ba người xa lạ đang ngăn trước mặt Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, trong số ba thanh niên, ngay cả hai đồng bọn đứng bên cạnh người quân nhân trẻ tuổi kia, trên trán đã rịn ra lấm tấm mồ hôi, hai chân nhũn ra chẳng khác gì mì sợi. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả vị quân nhân trẻ tuổi, cũng mang một vẻ mặt hoang mang. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn tìm đến gây chuyện với Tô Dương, thế nhưng nằm mơ cũng không thể ngờ được lại gặp phải tình huống như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn rất có tự tin với thực lực của chính mình! ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng tình cảnh như hiện giờ, nếu thực sự đánh nhau, có lẽ hắn sẽ bị đánh chết trong nháy mắt! ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện giờ đúng là tiến thối lưỡng nan! ͏ ͏ ͏ ͏

Vài quân nhân của Tây quân bộ đi ngang qua vội vàng chạy đi báo tin. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân viên phục vụ bên trong nhà khách bắt đầu gọi điện thoại. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân xuất hiện trước mặt nữ nhân viên phục vụ, đè điện thoại trong tay nàng lại: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi biết ba người kia sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương trông thấy tình cảnh này, cũng có phần dở khóc dở cười, thế nhưng hắn cũng không thể nào đi trách thuộc hạ của mình được. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thả nhiều Sủng thú như vậy ra ngoài làm gì, đây là Nghi Lan thành, thu hết Sủng thú lại đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận