Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 446: Hà Nhất Nhiên Bối Rối

Chương 446: Hà Nhất Nhiên Bối Rối

Hơn nữa... Nói không chừng Tô Dương nói nguyên nhân rời khỏi Tây bộ là vì chịu thiệt ra, hai vị đại lão Diêu Tinh, Mã Văn Hồng bên kia, có thể sẽ oán giận Tây bộ! ͏ ͏ ͏ ͏

Hai vị này nổi danh là bao che khuyết điểm ở Tây Nam bộ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chờ đến khi ta quay về, chắc chắn phải xin nghiêm phạt mới được! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương vỗ ngực bồm bộp nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Phải dũng cảm nhận cái sai, ai đánh thì cũng phải đứng thẳng! ͏ ͏ ͏ ͏

Không biết vì sao, Hách Nhân cảm thấy Tô Dương vô cùng trông chờ vào trừng phạt. ͏ ͏ ͏ ͏

Ảo giác rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Đây chắc chắn là ảo giác! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân bưng một ly nước trái cây đến cho Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đến lúc đó, nếu quả thực bị nghiêm phạt, ta đi cùng với thiếu tá! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương uống một hớp nước trái cây, đúng là hương vị mà hắn thích: ͏ ͏ ͏ ͏

- Được, đi cùng được luôn! ͏ ͏ ͏ ͏

Hách Nhân nhìn chén nước trái cây đỏ như máu trong tay Tô Dương kia, đột nhiên có phần hâm mộ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng hắn cũng không dám kêu Liễu Mộng Vân làm cho mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Không chịu nổi, sợ sẽ bị đông thành nước đá! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Hoành trái lại vẫn tương đối thức thời, nói tới nói lui, hắn chẳng qua chỉ là một tên tài xế mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe theo mệnh lệnh của Tô Dương là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy, cự ma nhuyễn trùng khởi động, chớp mắt đã rời khỏi nhà ga. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghi Lan thành, một vị Ngự thú sư Hoàng Kim cấp trong quân đội chạy đến cổng nhà khách, Hà Nhất Nhiên và trung niên thiếu tá vẫn chưa rời khỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Tô Dương dẫn đội rời đi, khi vừa mới bắt đầu, bọn họ còn có chút lòng tin, cảm thấy Tô Dương chắc chắn sẽ quay lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ thậm chí còn tự ảo tưởng trong lòng, khi Tô Dương quay lại, còn có bộ dáng lúng túng! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên thậm chí còn nghĩ xong xuôi lời kịch chế nhạo Tô Dương... ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng thời gian càng trôi đi, Hà Nhất Nhiên và vị trung niên thiếu tá kia lại càng nóng nảy. ͏ ͏ ͏ ͏

Trung niên thiếu tá thiếu kiên nhẫn: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao rồi? Đám người Tô Dương quay về chưa? ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên cũng muốn hỏi, thế nhưng đã có người mở miệng trước, hắn tiếp tục giữ vững sự bình tĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏

Gia gia hắn Hà Cương đã từng dạy hắn, phải luôn luôn giữ bình tĩnh, phải làm đến mức Thái Sơn có sập thì cũng mặt không đổi sắc! ͏ ͏ ͏ ͏

Quân nhân được phái đi theo tiểu đội của Tô Dương kia hổn hển nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đám người Tô Dương đã chạy rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chạy rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Trung niên thiếu tá sững sờ ngay tại chỗ, trên trán toát ra một đống hồ môi... ͏ ͏ ͏ ͏

Trời sập rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Một khi Tô Dương chạy, quả thực là đã chống lại quân lệnh của Tây Nam quân bộ... ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng hắn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không chừng, hắn cũng sẽ đi đời nhà ma! ͏ ͏ ͏ ͏

Biết được tin tức Tô Dương đã chạy mất, cảm giác đầu tiên của Hà Nhất Nhiên chính là mình bị sét đánh! ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn họ chạy rồi sao? Sao bọn họ dám chạy được? Nhận Bạo Tạc Viêm Ma cả rồi, sao hắn dám chạy? ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cuối cùng vẫn không nén được tức giận, lớn tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi chắc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chắc chắn, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ ngồi lên cự ma nhuyễn trùng chạy rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Trung niên thiếu tá nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hà thượng úy, ngươi cảm thấy, bọn họ có thể quay lại hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Hà Nhất Nhiên đã không dám kết luận linh tinh nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu óc Hà Nhất Nhiên mù mịt. ͏ ͏ ͏ ͏

Trung niên thiếu tá hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cần báo cáo lên trên không? ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu này, Hà Nhất Nhiên chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt! ͏ ͏ ͏ ͏

Rốt cuộc là nên báo cáo, hay là không báo cáo? ͏ ͏ ͏ ͏

Sự kiêu ngạo trên mặt Hà Nhất Nhiên, đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng, thay vào đó, là sự đau khổ và rầu rĩ! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ nhỏ đến lớn, quen thói xuôi gió xuôi nước, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Lần đầu tiên đụng phải một tên nói bỏ là bỏ như Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạo Tạc Viêm Ma đã nhận cả rồi, sao Tô Dương lại quăng gánh như thế được? ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện dùng Bạo Tạc Viêm Ma để mời Tô Dương giúp đỡ, chỉ có cực ít người trong cao tầng ở Tây quân bộ mới biết được. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao đây cũng không phải chuyện gì đáng tuyên dương! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên cũng không nói cho người khác ngoài thiếu tá bên người. ͏ ͏ ͏ ͏

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hà Nhất Nhiên chắc chắn Tô Dương sẽ không rời khỏi Tây bộ! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên đờ đẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi cảm thấy thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Trung niên thiếu tá cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Giấy không gói được lửa, vẫn nên báo cáo đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Không sớm thì muộn, đều phải chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Báo cáo sớm, không cần phải chịu cái loại giày vò đó! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì báo cáo! ͏ ͏ ͏ ͏

Chân của trung niên thiếu tá mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất, hắn kéo lấy ống quần sạch tinh tươm của Hà Nhất Nhiên mà nức nở gào lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hà thiếu, ngươi nhất định phải mau chóng cứu lấy ta, ta nghe nói Tô Dương được Hà tướng quân mời đến giúp... Chuyện này có lẽ sẽ phiền phức lớn rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Nhất Nhiên nghe vậy liền trầm mặc. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn có thể bảo vệ Từ thiếu tá sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận