Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 568: Đánh Cược Thua ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 568: Đánh Cược Thua ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không phải người thích uống rượu. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không cảm thấy uống rượu có gì ngon cả. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, Lưu Vân vẫn còn ở đây, vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Phong Uyển Kiệt cũng không ép. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn xong, tám vị lãnh đạo cấp cao phụ trách quân vụ đều bị giữ lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Dương và Phong Uyển Kiệt, đi cùng với tám vị lãnh đạo cấp cao, dạo qua một vòng trong Đại Tiều thành, dưới sự giới thiệu của đám lãnh đạo cấp cao này, Tô Dương đã hiểu biết sơ qua về lực lượng quân sự của Đại Tiều thành rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Lực lượng quân sự của Đại Tiều thành rất mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong bốn vạn nhân khẩu, có một vạn quân nhân chuyên nghiệp. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đó bao gồm hơn một nghìn vị Ngự Thú sư. ͏ ͏ ͏ ͏

Những Ngự Thú sư này, đương nhiên không thể nào đều là người địa phương ở Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong số bọn họ, có rất nhiều người được tạm thời điều đến từ các thành thị lớn ở Đông Nam. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau năm năm, bọn họ sẽ lần nữa quay trở lại thành thị ban đầu của mình. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi quay về, nếu có người trong số bọn họ biểu hiện nổi bật, sẽ nhận được cơ hội ưu tiên đề bạt. ͏ ͏ ͏ ͏

Người nổi bật trong số đó còn có thể được Đông Nam quân bộ trực tiếp thu nhận. ͏ ͏ ͏ ͏

Sáng ngày hôm sau, Tô Dương tiễn Lưu Vân ra khỏi thành, hai người hứa hẹn, sau này khi đến Chương Hải thành sẽ đến tìm hắn ăn bữa cơm. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn thời gian, bây giờ vẫn chưa đến tám giờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nói với Phong Uyển Kiệt một tiếng, nói muốn đi dạo trong Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô thành chủ, ta phái người đi chung với ngươi nhé! ͏ ͏ ͏ ͏

Phong Uyển Kiệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Địa hình Đại Tiều thành chúng ta có chút phức tạp, người bình thường lần đầu tiên tới, rất dễ bị lạc không phân rõ Đông Nam Tây Bắc. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hôm qua có vị binh sĩ nói sẽ dẫn ta đi dạo trong Đại Tiều thành, ta đã đồng ý với hắn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy cũng được! ͏ ͏ ͏ ͏

Phong Uyển Kiệt chần chờ một chút, sau đó vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tám giờ bốn mươi lăm phút, Tô Dương dẫn Liễu Mộng Vân theo, đi tới trước cửa phủ thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Vị binh sĩ trẻ tuổi kia đã chờ sẵn ở đó. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi tới sớm quá! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là chuyện ta nên làm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, ngươi tên gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Thuộc hạ tên là Phương Kinh! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Phương Kinh dẫn Tô Dương và Liễu Mộng Vân đi dạo trong Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa đi vừa giới thiệu, miệng không ngừng nghỉ. ͏ ͏ ͏ ͏

Phương Kinh cực kỳ quen thuộc Đại Tiều thành, hắn không chỉ đưa hai người Tô Dương đi theo đường lớn, còn dẫn bọn họ đi qua một vài con đường núi nhỏ rắc rối phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏

Khả năng ăn nói của hắn cũng tương đối khá, trong quá trình giới thiệu về Đại Tiều thành, còn có thể xen kẽ một vài câu chuyện xưa thú vị về nơi này, các câu chuyện lịch sử, truyền thuyết, khiến Tô Dương rất hào hứng lắng nghe. ͏ ͏ ͏ ͏

Sắp đến buổi trưa, Phương Kinh nói muốn dẫn Tô Dương đi ăn món hải sản đặc biệt ở Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng gật đầu đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng chưa đi được xa lắm, con đường phía trước đã bị người qua đường phong tỏa. ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì Đại Tiều thành xây dựng trong núi nham thạch, ngoài đường lớn ra, các con đường nhỏ trong thành đều tương đối chật hẹp! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nghe thấy có tiếng nữ hài khóc lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không muốn đi theo ngươi, ngươi buông ra! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cha ngươi đã đánh cuộc thua ta, bây giờ ngươi đã là người của ta rồi, ngươi phải đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏ ͏

Lại là một bi kịch do đánh bạc gây ra! ͏ ͏ ͏ ͏

Đánh bạc. ͏ ͏ ͏ ͏

Trước Đại Tai Biến, Vân Quốc Liên Bang đã nghiêm cấm bằng sắc lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Mức độ trừng phạt cũng tương đối lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng sau trận Đại Tai Biến, trật tự xã hội rối loạn một khoảng thời gian. ͏ ͏ ͏ ͏

Vất vả lắm sau đó mới miễn cưỡng thống nhất được trật tự. ͏ ͏ ͏ ͏

Việc bài bạc lại yên lặng bùng phát. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà đối với chuyện đánh bạc, quân đội cũng không để ý nhiều lắm. ͏ ͏ ͏ ͏

Thách thức lớn nhất đối với bọn họ, vẫn là bảo vệ thành trì, tiêu diệt hung thú, thành lập khu an toàn, mở rộng diện tích trồng trọt, cố gắng nuôi sống càng nhiều bình dân hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với đánh bạc, quân đội không để trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao đa số bình dân, có thể lấp đầy bụng đã là không tệ rồi, sao có thời gian và tiền bạc để đi đánh bài? ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện làm ăn của phố đèn đỏ, cũng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ cần nộp đủ thuế, chỉ cần không gây phiền toái, các cấp các ngành sẽ không quản. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà đánh bạc đến mức bán cả con cái, thì đúng là cược hơi lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với con gái bị bán đi, kết cục gần như không có gì tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương do dự một chút, sau đó nói vớiLiễu Mộng Vân: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bảo bọn họ tản ra, ta đi xem xét tình hình một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tản hết ra! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân lớn tiếng quát lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Người đi đường đang chắn phía trước quay đầu lại, khi nhìn thấy Liễu Mộng Vân và Tô Dương, bọn họ lập tức tản ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên người bọn họ đều mặc quân phục. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhất là Tô Dương, quân hàm không phải thấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận