Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 570: Hai Người, Chỉ Có Thể Cứu Một ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 570: Hai Người, Chỉ Có Thể Cứu Một ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảm thấy, phương thức xử lý của mình coi như không tệ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Đều đã quan tâm đến lợi ích của đôi bên. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể nói là điển hình của hai bên cùng có lợi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vị Ngự Thú sư kia do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trần Toàn, chúng ta mang Lưu Trường đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, lão đại! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư kia rất thức thời, lựa chọn nghe theo ý kiến của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người thủ hạ của vị Ngự Thú sư kia đến lần Lưu Trường, Lưu Trường bắt đầu liều mạng giãy dụa: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng mà, các ngươi đừng mang ta đi, ta không muốn làm mồi câu, ta không muốn làm mồi câu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương quay đầu nhìn về phía Phương Kinh: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Trường thấy ba người không để ý đến mình nữa, thì lớn tiếng hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nữ nhi, ngươi mau van cầu vị trưởng quan kia, cầu hắn mau cứu ta, ta không muốn làm mồi câu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cảm thấy chân mình trầm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Không cần cúi đầu cũng biết, là vị nữ nhi kia của Lưu Trường đã nắm lấy giày của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Van cầu Trưởng quan mau cứu cha ta, chỉ cần ngươi bằng lòng mau cứu hắn, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng bằng lòng! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân vươn chân, vẻ mặt lạnh lùng đá văng tay nữ nhi của Lưu Trường ra! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nàng vẫn biết chừng mực, nếu không tay của nàng ta đã bị phế rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Cứu phụ thân ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cúi đầu, nhìn nàng ta một cái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi nguyện ý, bị người của sòng bạc mang đi không? Nếu như ngươi bằng lòng đi theo bọn họ, ta sẽ bảo bọn họ buông phụ thân ngươi ra! ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ hài tử nức nở nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể cứu cả hai sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể, ngươi nghĩ nhiều rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ hài tử cúi đầu, lớn tiếng khóc. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng không nói gì nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương biết, nàng ta đã đưa ra lựa chọn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Phương Kinh dẫn Tô Dương vào trong một con hẻm nhỏ có chút vắng vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa đặt chân vào hẻm nhỏ, Tô Dương đã ngửi thấy một mùi hương hải sản đặc biệt mê người. ͏ ͏ ͏ ͏

Phương Kinh không lừa hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Hương vị này, không hề thua kém món hải sản bí chế của Đại Tiều tửu lầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Sống lâu ở Tây Nam bộ, Tô Dương không chỉ chưa nhìn thấy biển, còn chưa từng được ăn hải sản. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm qua hắn mới được ăn một bữa ở Đại Tiều tửu lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng khi đó, Tô Dương cũng không ăn nhiều lắm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Trung tá, chính là chỗ này! ͏ ͏ ͏ ͏

Cách xưng hô này là do Tô Dương dặn dò từ trước. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu có thể không cần dùng đến thân phận thành chủ, thì tạm thời không dùng. ͏ ͏ ͏ ͏

Sợ sẽ dọa người khác. ͏ ͏ ͏ ͏

Thân phận trung tá, đã đủ để đi ngang trong Đại Tiều thành này mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Món hải sản ở nơi này, ngon nhất Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhìn lướt qua tấm biển trước cửa quán, có vẻ như đã rất lâu đời rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong quán nhỏ, chỉ có tổng cộng năm cái bàn, trong đó bốn bàn đã có khách ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Dùng tiêu chuẩn của thế giới này để đánh giá, có thể xem như việc làm ăn vô cùng khá. ͏ ͏ ͏ ͏

Khách hàng của bốn bàn kia nhìn thấy ba người Tô Dương tới, đều nói chuyện nhỏ đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Quán nhỏ có chút lụp xụp, bàn, ghế đều màu đen dơ bẩn. ͏ ͏ ͏ ͏

Không biết có phải lau không sạch hay không. ͏ ͏ ͏ ͏

Phương Kinh nhiệt tình lôi một cái ghế ra, còn nhanh nhẹn dùng ống tay áo lau sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mời ngồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ngồi xuống, Liễu Mộng Vân cũng ngồi theo. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ông chủ Lưu, mau mang đồ ăn tới, hôm nay ta dẫn khách đến đây cho ông này! ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu bếp đang bận rộn quay đầu lại, nhìn thấy đám người Tô Dương, hắn lập tức lớn tiếng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trưởng quan, các ngươi chờ một chút, ta lập tức nấu ăn! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chỉ vào phía đối diện nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Phương Kinh, ngươi cũng ngồi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Có gì không được, chúng ta tới đây là để ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng, nghiêm túc ngồi xuống đối diện mình của Phương Kinh, Tô Dương không nhịn được muốn cười. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ khi nào, hắn ta đã bắt đầu trở nên như vậy rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Bữa trưa hôm đó, Tô Dương rất hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Phương Kinh còn dẫn bọn họ đến một con phố sát đường biên giới Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên bầu trời xanh thẳm, có vài đám mây trắng đang phiêu đãng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương dựa vào lan can làm bằng đá, bên dưới chính là vách núi của Đại Tiều thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Phía xa xa là biển rộng vô tận. ͏ ͏ ͏ ͏

Lòng Tô Dương hoàn toàn rộng mở. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, nhắm mắt lại phơi nắng, cả người đều thư giãn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Trung tá đại nhân, có đôi lời, không biết ta có nên hỏi hay không. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hỏi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tâm trạng của Tô Dương rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như hắn chưa từng nhàn nhã như thế. ͏ ͏ ͏ ͏

- Trung tá đại nhân, vì sao ngươi chỉ cứu một người? ͏ ͏ ͏ ͏

- Người đánh bạc thua đến mức táng gia bại sản bán cả nữ nhi, không cần cứu! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận