Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 652: Chúng Ta Đã Tận Lực

Chương 652: Chúng Ta Đã Tận Lực

Phó đại đội trưởng Đại Đội Khẩn cấp An Hàng của Đông Nam quân bộ phun vụn băng vừa bay vào miệng mình ra.

- Lão tử làm Phó đại đội trưởng Đại Đội Khẩn cấp nhiều năm như vậy, nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy có ngày phải chạy đến Đại Tiều Sơn đào băng!

Bách Thương cũng gật đầu:

- Ta cũng không nghĩ đến... Cảm giác chúng ta giống như là công nhân thi công

- Ta xem, về sau Đại Đội Khẩn cấp chúng ta trực tiếp đổi tên gọi là Đại Đội Thi Công luôn đi! Ngự Thú Sư Vương giả cấp thành đội xây dựng, nói ra sẽ bị người ta cười đến rụng răng!

Bách Thương thấp giọng:

- May mà ngươi là đội trưởng!

- Bách Thương, ngươi có ý tứ gì?

- Có An tiền bối ở đây thì ta không sợ mất mặt!

Có An Hàng ở trước mặt, Bách Thương đương nhiên không sợ mất mặt.

Luận địa vị, Bách Thương thua xa An Hàng. Luận thực lực, Bách Thương cũng chỉ có thể coi là người mới trong nhóm Ngự Thú Sư Vương giả cấp. Mà An Hàng là đại tiền bối, là cường giả lâu năm.

Sự tình truyền đi, Bách Thương cũng không “chói sáng” bằng An Hàng!

An Hàng nghe vậy đều không biết nên nói cái gì!

Hắn nhìn Liễu Mộng Vân cách đó không xa nói:

- Xem chừng, chúng ta có khả năng không kịp quá!

Hai mươi ba ngày, 1000m lớp băng, năm vị Ngự Thú Sư Vương giả cấp cộng thêm hơn mười vị Ngự Thú Sư Tinh Diệu cấp, bọn họ chỉ đào được hơn sáu trăm mét!

Huyệt động chật hẹp khó di chuyển là một chuyện, nhưng quan trọng nhất là lớp băng phòng ngự quá kiên cố!

Vẫn còn hơn bốn trăm mét mới có thể cứu Liễu Mộng Vân ra nhưng bọn họ chỉ có ba mươi ngày. Sau ba mươi ngày thì dân chúng bị đóng băng trong Đại Tiều Thành sẽ bắt đầu tử vong!

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì lúc bọn họ cứu được Liễu Mộng Vân ra sẽ chẳng còn một người dân nào của Đại Tiều Thành còn sống nữa.

Bách Thương thấp giọng:

- Phỏng chừng Liễu Mộng Vân cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện vấn đề này!

An Hàng mặt già đỏ lên, không muốn nói chuyện với hắn.

Sau khi Phong Uyển Kiệt hướng Đông Nam Quân Bộ báo tin, họ phái ra ba vị Vương giả cấp đến đây cứu viện. Cộng thêm An Hàng cùng Bách Thương, Đại Tiều Sơn liền tập kết năm vị Ngự Thú Sư Vương giả cấp.

Đa số cường giả Đông Nam Quân Bộ Vương giả cấp đều bị gọi đến đây.

An Hàng bất đắc dĩ nói:

- Không được! Ta cảm thấy chúng ta phải tiếp tục cầu viện!

- Cũng chỉ có thể như vậy!

Bách Thương thấp giọng nói.

- Ta nói với Tịch Dao một chút, nhờ thử nàng coi có thể đá động Tịch trưởng lão, mời Trân Bảo Các phái thêm một hai cường giả Vương giả cấp đến không.

- Trân Bảo Các các ngươi bằng lòng phái người?

- Dù sao Liễu Mộng Vân cũng là người của Tô Dương, Tô Dương đã đàm phán hòa bình với Trân Bảo Các, Tịch Dao cũng hay khen Tô Dương trước mặt Tịch trưởng lão.

- Chà! Tịch Dao coi trọng Tô Dương rồi hả?

- Không phải!

Bách Thương nói.

- Tô Dương không chỉ cứu Tịch Dao một mạng, còn thả nàng một ngựa. Tịch Dao có ấn tượng tốt với Tô Dương, Tịch trưởng lão dường như cũng giống vậy.

An Hàng hiếu kỳ nói:

- Cứu Tịch Dao một mạng? Sao ta không biết?

- Khụ! Đây là cơ mật Trân Bảo Các, ta không thể nhiều lời!

Liên quan tới vụ việc trứng hung thú hệ trị liệu kia, Bách Thương cũng không dám nhiều lời, nếu không có Tô Dương thì chắc Tịch Dao lìa đời rồi.

Cách Đại Tiều Sơn ngàn mét, Tô Dương rơi xuống mặt đất ngây ngốc nhìn cảnh tượng hoang vu chung quanh, phủi băng vải trên đầu.

Chung quanh Tô Dương là một mảnh hoang vu, đều là bùn cát khô cứng với một ít cỏ dại vừa mới nhú. Xung quanh chẳng có cây cối hay nham thạch mà chỉ có xác hung thú tanh tưởi đầy trời.

Lúc Tô Dương làm thành chủ Đại Tiều Thành đã từng đi khắp xung quanh Đại Tiều Thành một lượt nhưng không có chỗ nào hoang vu như vậy. Chắc hắn rớt trúng phụ cận Đại Tiều Thành.

- Hư Không Du Linh... định vị như vầy hơi bất hợp lí đấy!

Thiên phú Không Gian Cảm Ứng Thần thoại cấp đâu? Lần đầu tiên làm tài xế định vị sai nhưng cũng không thể lệch xa như vậy chứ?

Trong lòng Hư Không Du Linh đều là ủy khuất!

Tô Dương cũng không tiện nói gì.

Sai lầm là không thể tránh được!

Hắn thả Bạo Phong Chi Ưng bảo nó đi điều tra một chút coi đây là nơi nào. Coi như Hư Không Du Linh định vị xảy ra vấn đề, hắn tin tưởng Hư Không Du Linh cũng không có bản lĩnh đem hắn truyền tống đến ngoại quốc.

Bạo Phong Chi Ưng mới vừa bay lên không lâu liền truyền lại tin tức cho Tô Dương.

Đại Tiều Thành liền cách đây hai một hai cây số, bay qua ngọn núi nhỏ bên trái kia là có thể thấy.

- Không sai?

Tô Dương trực tiếp bay lên không, rất nhanh liền thấy Đại Tiều Sơn, xung quanh Đại Tiều Sơn cũng là cảnh tượng hoang vu.

-... Là Đại Tiều Sơn? Không đùa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận