Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 861: Thú Hoàng Bốn Mươi Năm Trước

Chương 861: Thú Hoàng Bốn Mươi Năm Trước

Lão nhân cải chính: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiếng gió thổi! Các ngươi nghe được phong thanh sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiếng gió thổi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, đó là tiếng gió thổi! ͏ ͏ ͏ ͏

Lão nhân đột nhiên từ trên giường đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đích xác là tiếng gió thổi, tuyệt đối là nó, nó lại muốn về, thời gian qua đi bốn mươi năm, ta lại nghe được thanh âm của nó... Nghe được! ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, lão nhân nước mắt giàn giụa. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân, nó nào? Nó là vật gì à? ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi khi đó còn nhỏ, khẳng định là không biết! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ đại nhân nói... Thú? ? ͏ ͏ ͏ ͏

Người hầu gái có chút khó tin hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

Niên kỷ của nàng hơn bốn mươi, nhưng nàng còn nhớ mang mang, Hắc Hổ thành không phải gia hương của nàng. Nàng còn nhơ rõ, khi còn nhỏ, thời gian cha mẹ của nàng mang theo nàng chạy nạn... Trong ấn tượng của nàng, hầu như đều là nạn dân khắp nơi khắp núi, trong quá trình bọn họ đang chạy nạn, từng người từng người ngã xuống. Cuối cùng, phóng tầm mắt nhìn qua, cảm giác toàn bộ thiên địa, chỉ còn lại cả nhà bọn họ... ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, chính là nó! Đầu Bão Phong Khiếu Vân Hổ phá huỷ mười bảy toà thành trì của chúng ta, ta có thể khẳng định, đây tuyệt đối là thanh âm của nó, tuyệt đối là thanh âm của nó, nó lại quay về nó đang chinh phục, nó muốn đám hung thú xung quanh, toàn bộ tụ lại ở phía dưới nó! ͏ ͏ ͏ ͏

Lão nhân run rẩy nói, ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta ở chỗ này canh giữ bốn mươi năm, bốn mươi năm trôi qua, rốt cuộc ta lại đợi nó đến, ta liền bít, ta liền biết nó nhất định sẽ còn xuất hiện... Cho rằng, chúng ta không có cơ hội, không nghĩ tới, rốt cuộc để cho ta chờ được! ͏ ͏ ͏ ͏

Lão nhân giùng giằng, muốn từ trên giường đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn vừa mới đúng lên, lảo đảo một cái, ͏ ͏ ͏ ͏

“Phác thông” một tiếng, hắn trực tiếp từ trên giường ngã xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người hầu gái đang muốn xông qua dìu hắn, hắn lại lung la lung lay từ dưới đất bò dậy: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thông báo cho phó thành chủ, để cho tất cả cao tầng của Hắc Hổ thành tới bái kiến! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng hô kinh khủng như vậy, cao tầng Hắc Hổ thành đương nhiên là ngủ không yên. Vẻn vẹn sau hai mươi phút, cao tầng Hắc Hổ thành liền đến đông đủ toàn bộ. ͏ ͏ ͏ ͏

Các cao tầng của Hắc Hổ thành cũng không nghĩ tới, tiếng thú gào cự đại này, dĩ nhiên khiến thành chủ đại nhân Trương Dập hôn mê trên giường bệnh hơn nửa năm của bọn họ đánh thức! ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong phòng họp, thành chủ Hắc Hổ thành Trương Dập, được hai người hầu gái đỡ lấy, chiến chiến nguy nguy đi tới chủ vị ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe được tiếng thú sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh âm Trương Dập suy yếu uể oải, có thể thanh âm của hắn rơi vào trong tai cao tầng của Hắc Hổ thành, lại mang theo vẻ trầm trọng... ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghe được! ͏ ͏ ͏ ͏

- Biết đó là tiếng hô của hung thú nào sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Cao tầng Hắc Hổ thành hai mặt nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới ánh mắt của tuyệt đại đa số Ngự Thú sư, tiếng hô của hung thú, dường như khác biệt cũng không lớn! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Dập cực kỳ phẫn nộ hung hăng vỗ bàn hội nghị, bàn hội nghị làm bằng gỗ đều bị bàn tay của hắn làm gãy một đoạn, hắn lớn tiếng giận dữ hét: ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi những thứ người điếc này, đều là người điếc! Đây là Bão Phong Khiếu Vân Hổ, đây là tiếng hô của Thú Hoàng Phong Khiếu Vân Hổ bốn mươi năm trước! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể nào? Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏

Phó thành chủ lau hồ lạnh một cái nhỏ giọng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đều đã hơn bốn mươi năm, đầu Bão Phong Khiếu Vân Hổ kia làm sao có khả năng còn có thể xuất hiện? Nó đã bị thành chủ đại nhân, còn có năm vị cường giả khác đánh trọng thương, trốn vào bên trong Hắc Hổ sơn mạch, nói không chừng đã sớm bị hung thú khác giết chết! Hơn nữa, coi như là xuất hiện, khả năng là nó cũng đã già rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Dập mắc: ͏ ͏ ͏ ͏

- Già cái rắm, nó không già chút nào! Nó là hung thú Hoàng cấp, thọ mệnh so với Ngự Thú sư Vương Giả cấp dài hơn nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏

Mấy vị quan quân lão giả tóc bạc trắng thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Kỳ thực bây giờ đứng lên trở về. Cảm thấy, cái âm thanh kia, có chút giống với Bão Phong Khiếu Vân Hổ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tất cả cao tầng Hắc Hổ sơn đều nhìn về phía quan quân lão giả kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Phó thành chủ, ngữ khí hơi có chút khẩn trưởng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão Tào, ngươi chắc chắn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Phó thành chủ Hắc Hổ thành, mấy năm gần đây, hầu như đều hành sử với quyền lực thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tào Vân hơi có chút khó nhìn mọi người, vừa nhìn về phía Trương Dập, hắn thập phần ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không dám khẳng định, nhưng cảm giác có chút giống như... bốn mươi năm, ta sao có thể nhớ nó? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy a, đều đã bốn mươi năm trôi qua, các ngươi đều không nhớ rõ! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Dập run rẩy nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta còn nhớ rất rõ ràng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên tiếng hô của đầu Bão Phong Khiếu Vân Hổ kia, mãi mãi cũng sẽ không, âm thanh kia, thường xuyên xuất hiện ở trong giấc mộng của ta, quên đều đã quên mất. Nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không quên, nhãn thần lúc nó trốn vào trong núi rừng, nó nhất định sẽ trả thù chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận