Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 127: Thuyền Nhỏ Lật
Lâm Uyên lấy sức một người, tăng lên trình độ vẽ phác họa toàn bộ hệ mỹ thuật!
Nhân tài như vậy Khổng An đã sớm hạ quyết tâm, phải đem đối phương chuyển tới hệ mỹ thuật của mình ——
Để Lâm Uyên ở lại hệ soạn nhạc chính là lãng phí nhân tài.
Nhưng Khổng An vốn không muốn đi tìm Thi Thành sớm như thế này, dù sao đổi ngành là một chuyện rất phiền toái, hơn nữa học kỳ này cũng sắp kết thúc.
Hắn đã đợi vài tháng rồi, đợi thêm chút nữa cũng không phải vấn đề.
Nhưng hôm nay, kỳ thi khảo hạch cuối năm của hệ mỹ thuật vừa có kết quả, khiến cho Khổng An thay đổi chủ ý!
Lão đã hoàn toàn không kịp đợi!
Khổng An quyết định phải kéo Lâm Uyên về hệ mỹ thuật càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng!
Tại sao?
Bởi vì vừa xuất hiện một kết quả kinh người ——
Toàn bộ hệ mỹ thuật!
Năm mươi sinh viên đứng đầu trong bài thi vẽ phác họa, có bốn mươi hai người là Lâm Uyên dạy ra từ câu lạc bộ hội họa!
Tỷ lệ này so với lần đại khảo hạch trước của hệ mỹ thuật còn khoa trương hơn!
Đối với việc này Khổng An sớm có dự liệu, còn chưa đủ để hắn lộ vẻ xúc động, dù sao trình độ đào tạo phác họa của Lâm Uyên đã được công nhận từ trước, ngay cả những giảng viên dạy phác họa trong khoa cũng phải khâm phục.
Chân chính kinh khủng là không chỉ có bài thi phác họa.
Lần này ngay cả bài thi bột nước, trong năm mươi người đứng đầu cũng có ba mươi ba người thêm ký tự 'L' vào tên ghi trên bài thi, là Lâm Uyên đào tạo ra!
Phác họa thì cũng thôi.
Khổng An không nghĩ tới, trình độ đào tạo vẽ bột nước của Lâm Uyên lại cũng đáng sợ như vậy.
Xem ra lần trước Lâm Uyên vẽ báo tường, cũng không phải toàn bộ thực lực vẽ bột nước của hắn!
Đây là bột nước phác họa song tuyệt!
Cho nên Khổng An cũng không nhịn được nữa, trực tiếp tìm tới người bạn cũ của mình, nói cái gì cũng phải đem người cấp cho mình mang về hệ mỹ thuật.
"Nói đi, có việc gì?"
Thi Thành ngồi đối diện cùng Khổng An uống trà, sau khi bầu không khí thoải mái liền mở miệng hỏi.
Khổng An cười nói: "Không dài dòng với ngươi, đối với ngươi mà nói đây đúng là một chuyện nhỏ, ta nhìn trúng một sinh viên có tư chất hội họa rất cao trong hệ của ngươi, muốn cho hắn chuyển tới hệ mỹ thuật của chúng ta."
"Chỉ việc này?"
Hiện tại tâm tình của Thi Thành đang tốt vô cùng, dứt khoát nói thẳng: "Đừng nói một người, ngươi muốn ba tên sinh viên, ta bên này cũng đồng ý, nhưng việc liên hệ xin ý kiến phụ huynh, chính ngươi phải làm, dù sao đây là sự tình liên quan đến tiền đồ sau này của sinh viên, không phải chuyện có thể đùa được."
"Chỉ cần ngươi đồng ý, phụ huynh bên kia ta tới nói." - Khổng An nghiêm túc:
"Ta chính là vì tiền đồ của sinh viên này mới mặt dày tới đây cầu ngươi. Thiên phú hội họa của hắn không phải loại thường, chờ hắn tới hệ mỹ thuật, ta dự định tự mình chỉ dạy!"
"Xem trọng tới vậy à?"
Thi Thành thực sự có chút kinh ngạc, lấy địa vị của Khổng An trong giới hội họa, một sinh viên có thiên phú hội họa cũng chưa đủ để lọt vào mắt vị lão bằng hữu này của mình.
"Vậy ta càng phải giúp ngươi!"
Thi Thành hết sức chăm chú nói, chuyện này nếu như không giúp, chính hắn cũng sẽ sinh ra áy náy: "Sinh viên ngươi cần tên là gì, ta gọi hắn qua đây, các ngươi gặp mặt nói chuyện một chút."
"Ngươi khả năng không nhận biết đâu, dù sao sinh viên hệ soạn nhạc các ngươi nhiều như vậy, đứa bé kia đang học năm hai ban năm."
"năm hai ban năm..."
Thi Thành giật thót, chợt nảy sinh báo động trong lòng.
Nào có trùng hợp như vậy chứ.
Hắn vẫn giữ nụ cười: "Không hỏi ngươi lớp học, nói tên."
Khổng An phun ra hai chữ:
"Lâm Uyên."
Thi Thành nụ cười cứng ngắc trên mặt.
Khổng An không nhìn thấy sắc mặt Thi Thành.
Lão uống một hớp trà, sau đó vươn tay vỗ vỗ lên tay Thi Thành cười nói: "Vẫn là lão bằng hữu dễ nói chuyện, chuyện này ta cảm ơn ngươi trước, có người đứng đầu hệ soạn nhạc như ngươi tác động, chắc hẳn Lâm Uyên cũng sẽ không cự tuyệt."
Thi Thành hất tay ra, đổi giọng: "Ta đã đồng ý sao?"
Khổng An sửng sốt một chút: "Ngươi đáp ứng rồi mà."
Thi Thành khoát tay nói: "Ngươi đừng nói nhảm, huynh đệ là huynh đệ, sự tình đổi ngành, ta chưa từng đáp ứng!"
"Ngươi làm như vậy không có ý nghĩa đâu." - Khổng An mất hứng:
"Để Lâm Uyên ở chỗ ngươi là lãng phí nhân tài."
Thi Thành cũng nổi giận: "Lâm Uyên tới hệ mỹ thuật các ngươi mới là lãng phí nhân tài!"
"Này, đang nói chuyện bình thường, sao ngươi lại quá phận vậy!" - Khổng An đứng lên.
Thi Thành cũng đứng lên: "Ta làm sao? Rõ ràng là ngươi quá phận, vừa mở miệng lại muốn đòi Lâm Uyên, Lâm Uyên không thể nào cho ngươi!"
"Tại sao?"
"Không có tại sao."
"Ngươi dựa vào cái gì nói ngang ngược như vậy?"
"Dựa vào hắn là... Tóm lại ngươi không hiểu, Lâm Uyên là nhân tài hệ soạn nhạc chúng ta! Không có hắn, hệ soạn nhạc Tần Nghệ liền thua cả Đông Nghệ!"
"Ngươi cứ như vậy ta thật sự nổi nóng với ngươi đấy!"
"Nóng cũng vô dụng! Ngươi muốn ai cũng được, chỉ Lâm Uyên không được, ngươi hôm nay nói rách giời cũng không có khả năng ta thả người!"
Thần sắc Thi Thành kích động.
Tốt lắm, vừa mở miệng liền muốn đòi Tiện Ngư, lão Khổng ngươi là nghĩ đoạn đường sống của hệ soạn nhạc chúng ta sao!
"Hai ta nhiều năm làm huynh đệ như vậy, muốn một người cũng không được?" - Khổng An hạ giọng với Thi Thành.
Thi Thành cao giọng: "Anh em ruột còn phải tính sổ sách rõ ràng, ngươi muốn ta thả Lâm Uyên sang hệ mỹ thuật, cân nhắc qua cảm thụ của ta sao?"
Khổng An uy hiếp nói: "Ngươi nếu không thả người, vậy huynh đệ này không cách nào tiếp tục nữa!"
Thi Thành cười lạnh một tiếng: "Huynh đệ như thế, không làm cũng được!"
Khổng An bối rối.
Huynh đệ cũng không làm?
Lão ngay lập tức lửa giận công tâm: "Cảm tình của chúng ta nhiều năm như vậy, còn không bằng một tên Lâm Uyên?"
"Cái này còn phải hỏi ngươi, ngươi làm sao tự nhiên muốn Lâm Uyên? Có phải Đông Nghệ phái ngươi tới chơi ta hay không, Lâm Uyên là người hệ soạn nhạc chúng ta, ai cũng không mang hắn đi được!"
"Ngươi..."
Hai người càng nói càng hung hăng.
Các trợ lý xông vào khuyên, ngược lại còn bị chửi cho máu chó đầy đầu, vội vàng chạy ra.
Hai trợ lý chỉ biết trố mắt nhìn nhau, thở dài:
"Gọi cho hiệu trưởng?"
"Chỉ có thể như vậy..."
Mười phút sau, hiệu trưởng Thi Hoài Nam chạy tới, vừa thấy hai trợ lý đang bối rối ngoài cửa liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì đấy, hai người bọn họ quan hệ không phải tốt như thân huynh đệ sao, thế nào bỗng nhiên liền cãi lộn?"
Hai người phụ tá cười khổ: "Ngài còn không tới, đoán chừng phải đánh nhau đến nơi rồi."
Thi Hoài Nam cả giận: "Hồ nháo!"
Hắn đẩy cửa tiến vào phòng làm việc, thấy Thi Thành cùng Khổng An đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhường ai.
Hắn bất đắc dĩ: "Chuyện gì đây?"
Hai người này cũng được coi là lãnh đạo cao tầng trong trường, Thi Thành còn là họ hàng với hắn, làm hiệu trưởng cũng không thể vừa vào đã nổi khùng, dù sao cũng phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện Lâm Uyên." - Khổng An tức giận nói: "Lần trước ta từng đề cập với hiệu trưởng, Lâm Uyên hệ soạn nhạc là thiên tài hội họa, nếu hắn tới hệ mỹ thuật, ta có lòng tin đem trình độ hội họa của cả hệ mỹ thuật tăng lên một cấp!"
"Lợi hại như vậy?"
Thi Hoài Nam kinh ngạc vô cùng, hắn nhớ lần trước đánh giá của Khổng An đối với sinh viên gọi là Lâm Uyên kia rất cao, không nghĩ tới lần này đánh giá còn cao hơn một bậc!
Đây là sinh viên sao?
Khổng An nói: "Ta quyết không khoa trương."
Thi Hoài Nam nhìn về phía Thi Thành: "Nếu không..."
Thi Thành mở miệng nói: "Anh họ."
Thi Hoài Nam khoát tay lia lịa: "Ngươi dừng lại, gọi hiệu trưởng."
Thi Thành ngực lên xuống một trận, ghé tai Thi Hoài Nam thì thầm vài câu.
Thi Hoài Nam sắc mặt thay đổi: "Thật?"
Thi Thành trịnh trọng nói: "Thiên chân vạn xác!"
Sắc mặt của Thi Hoài Nam không ngừng biến đổi, nội tâm phong khởi vân dũng, cuối cùng bỗng nhiên cười lên ha hả.
Sao cười thành bộ dáng này?
Khổng An hồ nghi nói: "Hiệu trưởng, sẽ không làm việc thiên vị chứ?"
Thi Hoài Nam hận không thể cho hắn một đấm: "Ta là loại người như vậy sao?"
Khổng An lầm bầm lầu bầu gì đó, không nói ra miệng.
Thi Hoài Nam suy nghĩ một chút nói: "Để cho hắn ở lại hệ soạn nhạc đi, lão Khổng ngươi không phải cũng nói rồi sao, mặc dù Lâm Uyên đang học ở hệ soạn nhạc, nhưng bình thường đều chạy tới câu lạc bộ hội họa mở lớp dạy vẽ mà."
"Nhưng mà..."
Thi Hoài Nam giải quyết dứt khoát: "Không có nhưng, trường học này ta quyết định, nhưng Thi Thành ngươi cũng cẩn thận một chút, nếu như Lâm Uyên ở hệ soạn nhạc xảy ra chuyện gì, sau này ngươi cũng đừng lăn lộn."
"Xin hiệu trưởng yên tâm!"
Thi Thành vỗ ngực bình bịch.
Lúc Khổng An còn muốn nói thêm, hiệu trưởng đã vội vội vàng vàng chạy đi, cũng không biết đi gấp như vậy làm gì.
"Không tiễn."
Thi Thành ngẩng mặt lên trời, nhìn cũng không nhìn Khổng An.
Khổng An trừng mắt: "Ngươi cứ nhớ đấy."
Lão trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Thuyền nhỏ hữu nghị...
Đã lật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận