Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 159: Nghiền Ép
Không phải vừa tổ chức hội nghị xong rồi sao?
Thế nào mà phó trưởng ban lại gọi mọi người tới họp?
Chẳng lẽ hắn đến bây giờ còn muốn vùng vẫy giãy chết một chút?
La Kỳ vẫn ngồi ghế chủ vị, nhưng tâm tình không hiểu sao cứ luôn bực bội, cho tới khi thấy Phạm Long Hà xuất hiện, nàng lạnh lùng nhìn đối phương hỏi: "Ngươi muốn làm gì, còn muốn ta gia hạn thêm cho ngươi mấy ngày sao?"
"Vậy thì không cần."
Lần này gặp lại La Kỳ, tâm tính của Phạm Long Hà đã hoàn toàn bất đồng.
Hắn thậm chí còn lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười này là dành cho các nhân viên trong ban âm nhạc đang ngồi ở đây: "Bài hát mới của Tiện Ngư đã gửi tới, ta muốn mời mọi người cùng nhận xét về chất lượng của ca khúc này."
Giám đốc đồng ý còn chưa đủ.
Phạm Long Hà phải ngay trước mặt La Kỳ và các nhân viên trong ban ngành, dùng bài hát này làm tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Chỉ có như vậy, mới có thể tìm về mặt mũi mà trước đó hắn đã đem đi quét rác.
"Bài hát mới?" - Trong lòng La Kỳ lập tức bực mình: "Chưa nói bài hát chất lượng thế nào, chẳng lẽ không cần phải sửa đổi ca từ một chút sao, chỉ có ca từ cũng đạt chất lượng yêu cầu mới có thể chính thức thu âm, ngươi thấy thời gian cho chúng ta còn đủ không?"
"Được thôi." - Phạm Long Hà ngay lập tức lấy điện thoại gọi một cuộc trước mặt mọi người trong phòng:
"Ban âm nhạc bên này có cuộc họp trọng yếu, ba vị lão sư khả năng cần phải qua đây một chuyến."
Nói xong Phạm Long Hà cúp điện thoại, hắn gọi cho Hoàng Đạt, yêu cầu cả ba người lần trước được phái tới hỗ trợ viết lời giúp Tiện Ngư tham gia cuộc họp.
Trong phòng đã có tiếng vo ve thảo luận.
Chỉ có người nhân viên cấp dưới vừa cùng Phạm Long Hà đồng thời nghe một phần «Thích ngươi», im lặng lộ ra nụ cười chờ xem kịch vui.
Hôm nay hắn chứng kiến từ đầu đến cuối sự kiện phát sinh, nội tâm ngoại trừ rung động, ngoài ra không khỏi xuất hiện thêm một chút cảm giác ưu việt.
"Chúng ta tới rồi."
Ba vị lão sư viết lời Hoàng Đạt chạy tới.
La Kỳ lập tức cùng bọn họ bắt đầu trao đổi.
Phòng họp vẫn có chút huyên náo, mọi người đang châu đầu ghé tai thảo luận, bên tai chợt vang lên âm thanh tiếng hát kèm nhịp trống đánh mạnh vào tâm hồn:
"Gió cuốn theo mưa bụi, rơi ướt con đường chiều hoàng hôn
Xóa đi giọt nước mưa, đôi mắt bỗng vô cớ nhìn lên
Ánh đèn đêm cô quạnh, cuộn trào những ký ức bi thương..."
Phòng họp dần dần an tĩnh lại.
Chỉ có âm thanh điện tử hợp thành tiếng hát tiếp tục.
Trong lòng La Kỳ không khỏi giật mình.
Làm chủ quản của ban âm nhạc, năng lực giám định chuyên môn của nàng tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.
Tuy mới vang lên một đoạn chưa nói lên được điều gì, nhưng cách dùng từ đặt câu, cách đưa tâm tình vào từng con chữ đều không thể bắt bẻ nổi.
Cùng lúc đó.
Mọi người trong phòng đều nghiêng tai lắng nghe, cũng dần dần lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Trong lòng lại tràn về biết bao nhung nhớ.
Nụ cười trong khoảnh khắc khi xưa vẫn còn đọng trên gương mặt.
Nguyện giây phút này ngươi có thể biết, âm thanh chân thành trong lòng ta muốn nói...
Thích ngươi
Một ánh mắt động lòng người
Một nụ cười mê đắm
Nguyện lần nữa có thể khẽ vuốt ve
Gương mặt đáng yêu đó
Tay trong tay nói những lời mơ mộng
Giống như
Ngày hôm qua
Ngươi cùng ta..."
Mọi người từ kinh ngạc lại chuyển dần sang rung động.
Bởi vì tất cả đều biết thời gian sáng tác ra một ca khúc thế này ngắn như thế nào.
Chỉ có một tháng!
Nếu thực sự tính từ cuộc họp lần trước đến hôm nay thôi, còn chưa đủ thời gian một tháng.
Mà lúc này ba vị lão sư viết lời Hoàng Đạt đã rõ ràng đại khái tình huống.
Bọn họ biết La Kỳ muốn từ trong ca từ của Tiện Ngư gạt đi ca khúc này, dù sao tất cả mọi người trước đó đều cho rằng ca từ Tề ngữ là vấn đề lớn nhất của hắn.
Nhưng họ cứ nghe...
Sắc mặt cả ba cũng dần thay đổi.
Bọn họ đã biết rõ nội dung cơ bản của bộ phim truyền hình này, đây là việc tất yếu mà người viết lời cho ca khúc chủ đề cần chuẩn bị.
Nhưng bây giờ nghe bài hát vang lên bên tai, bọn họ mới phát hiện mình chuẩn bị có hơi dư thừa.
Bởi vì ca từ của bài hát cùng nội dung chủ đề bộ phim kia quá ăn khớp rồi!
Thậm chí coi như không xem qua nội dung bộ phim, cũng biết bài hát này hát về cái gì!
"Một con người tràn đầy lý tưởng như ta, đã từng rất kích động.
Oán trách rằng khi yêu ngươi sẽ khó có được tự do.
Nguyện giờ phút này ngươi có thể biết...
Tiếng lòng chân thành của ta đang nói ——
Thích ngươi
Đôi mắt kia động lòng người
Một nụ cười mê người
Nguyện lại có thể khẽ vuốt ve gương mặt đáng yêu ấy
Tay trong tay nói những lời mộng mơ
Giống như ngày hôm qua
Ngươi cùng ta!..."
Từ thương cảm thất lạc nhớ nhung, đến một khắc kia mong muốn gặp lại.
Theo sự tỉnh ngộ muộn màng, tình yêu vùi sâu trong nội tâm nhiều năm hoàn toàn bùng nổ, đây không phải là miêu tả chân thực góc nhìn nội tâm của nam chính sao!
Tiện Ngư không hiểu Tề ngữ?
Nghe hắn nói Tề ngữ thì đúng là gà mờ, nhưng nhìn ca từ hắn viết ra, thậm chí so với người bản địa Tề Châu còn hiểu Tề ngữ hơn!...
Bốn phút sau bài hát được phát xong, phòng họp tựa như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Thật lâu.
Hoàng Đạt mới cười khổ lên tiếng đánh vỡ sự im lặng:
"Phần lời này đã tốt vô cùng."
Lão sư viết lời đứng bên phải Hoàng Đạt cũng mở miệng nói:
"Không phải nói lời bài hát có bao nhiêu ưu tú, mà là nói, ca từ này quá khớp với nội dung bộ phim rồi, hoàn toàn truyền tải toàn bộ cảm xúc của nhân vật nam chính, Tiện Ngư đã thực sự dụng tâm."
"Quả thật." – Vị lão sư thứ ba cũng mở miệng, mặc dù hắn cùng La Kỳ quan hệ không tệ:
"Đây cho dù không phải bài hát có ca từ Tề ngữ tốt nhất, nhưng tuyệt đối là ca từ thích hợp với bộ phim nhất."
Ba người hoặc là lắc đầu, hoặc là than thở, cùng nhau rời đi.
Mặt La Kỳ đã đen giống như đáy nồi.
Mà lúc ba vị lão sư viết lời ly khai, mọi người trong phòng bắt đầu liên tục cảm khái, biểu tình nhất trí đều xuất hện tán thưởng cùng kinh ngạc:
"Viết thật là tốt!"
"Nếu như không phải đã biết rõ chân tướng, ta cũng không thể tin được đây là tác phẩm mà Tiện Ngư hoàn thành trong vòng một tháng, không hổ danh tác giả «Cá lớn»!"
"Âm nhạc cũng không có vấn đề."
"Không cách nào tưởng tượng bài hát này lại là gấp rút hoàn thành, chỉ từ chất lượng mà nói, bài này tốt hơn ca khúc chủ đề đang dùng hiện tại!"
"Ta cảm giác là hoàn toàn nghiền ép."
"Bài trước là hợp cách, bài sau chính là bắt tai kinh điển, nhưng bây giờ hình như có phải hơi muộn một chút, chúng ta còn kịp đổi bài hát không?"
Có người nhìn về phía Phạm Long Hà.
Phạm Long Hà nhìn qua nhìn La Kỳ, sau đó cười nói: "Đánh giá về bài hát này của các ngươi cùng Giám đốc là nhất trí, vì vậy chúng ta có thể đổi bài hát chủ đề cho bộ phim, tuy nhiên cũng phải nắm chặt thời gian thu âm hoàn thiện. Cũng may sản phẩm Tiện Ngư lão sư gửi tới đã có độ hoàn thiện rất cao, bao gồm cả hòa âm phối khí cơ bản cũng đã làm xong."
Bài hát này không ngờ đã hoàn chỉnh đến vậy!
Nhịp điệu, ca từ, thậm chí còn hòa âm phối khí, toàn bộ đều làm xong, bây giờ Phạm Long Hà chỉ cảm giác ba triệu này mình sử dụng quá con mẹ nó quá đáng giá!
"Phù."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đều lộ ra nụ cười thoải mái, nhưng lúc nhìn về phía La Kỳ lại lập tức ngưng cười.
La Kỳ đứng lên nói: "Làm không tệ."
Lúc này nàng mới lộ ra nụ cười, nhìn về phía Phạm Long Hà: "Chúc mừng ngươi, nếu như sớm được nghe bài hát này, ta cũng sẽ chọn nó."
Phạm Long Hà nói: "Cám ơn."
La Kỳ gật đầu, xoay người rời đi.
Nàng cuối cùng vẫn duy trì phong độ trưởng ban, chỉ là tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng, giờ phút này tâm tình La Kỳ có bao nhiêu tệ hại.
Phạm Long Hà không hề đả kích đối phương.
Hắn tuyên bố, sau khi tan họp lập tức liên lạc Tinh Mang âm nhạc, nói về việc thu âm hoàn thiện ca khúc.
Phạm Long Hà vẫn không quên chính mình đã đáp ứng đối phương, chỉ định ca sĩ biểu diễn và thu âm, sẽ do Tiện Ngư phụ trách.
Muốn về sau có thể tiếp tục hợp tác, liền phải theo như hứa hẹn mà làm việc. .
"Lâm đại biểu!"
Sau khi Cố Đông nhận được thông báo từ phía Lôi Đình, ngay lập tức chạy sang gõ cửa phòng làm việc của Lâm Uyên, nàng hưng phấn tột đỉnh: "Chúng ta thành công rồi, Lôi Đình dùng bài hát của chúng ta!"
"Ừm."
Lâm Uyên giống như biết Cố Đông sẽ tìm mình, càng không có vẻ ngoài ý muốn khi được Lôi Đình coi trọng.
Hắn trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Cố Đông đang lơ ngơ theo sau: "Đưa ta tới Giải trí Lôi Đình."
Lâm Uyên biết thời gian rất gấp.
Hắn cũng không phải là không để ý đối với chuyện này.
Trên thực tế, ngay từ mấy ngày trước, Lâm Uyên cũng đã lên mạng tìm kiếm thông tin tài liệu về Giải trí Lôi Đình.
Vốn không ôm tâm lý sẽ đơn giản tìm được giọng hát phù hợp, còn cần tự mình chạy tới Lôi Đình tuyển chọn ca sĩ biểu diễn mới ổn.
Kết quả vừa tìm kiếm một chút, hắn đã ngay lập tức tìm được người biểu diễn thích hợp với bài hát này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận