Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 166: Cái Chết Của Bích Dao
Đương nhiên, bữa tối mỗi ngày của Lâm Uyên đều được Tiết Lương bao tất.
Trình độ nấu ăn của Tiết Lương nếu dùng điểm giá trị năng lực tới tính toán, ít nhất cũng phải 600 trở lên.
Về phần Giản Dịch?
Nấu ra mùi cứt, không thể chấm điểm.
Nhưng Giản Dịch cũng không hề buông bỏ, mỗi tối đều lăn vào bếp làm trợ thủ cho Tiết Lương, học cách nấu nướng.
Chỉ là cứ như vậy, bối phận càng thêm loạn.
Tiết Lương vốn là đệ tử của Lâm Uyên, Giản Dịch sau khi được Tiết Lương dạy làm đồ ăn, cảm giác mình thật giống như không giải thích được trở thành đồ tôn của Lâm Uyên?
Ừm...
Vẫn là khó quá bỏ qua.
Sau mỗi buổi học, Lâm Uyên đều sẽ kiểm tra thông tin của Tiết Lương.
Hắn biết rõ năng lực sáng tác của Tiết Lương đang vững vàng tăng tiến từng ngày.
Dựa theo xu hướng này phát triển tiếp, Tiết Lương trở thành nhạc sĩ vương bài chỉ là vấn đề thời gian. .
Mà lúc này, thời gian đã sang tháng mười.
Tần Châu bên kia, một kỳ mới của «Tru Tiên» chính thức lên kệ!
Hiện nay, thế giới Tru Tiên đã hoàn toàn khai mở trước mắt độc giả.
Đảng Bích Dao đảng và đảng Tuyết Kỳ tranh luận đến hồi kịch liệt nhất.
Vô luận Bích Dao hay là Lục Tuyết Kỳ đều ngưng tụ được nhân khí cực cao, không hề kém những ca sĩ thần tượng mới ra mắt!
Tất cả nhân khí này đều chuyển hóa thành sự yêu thích của mọi người dành cho «Tru Tiên», họ không chờ được theo dõi diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Cho nên mỗi một kỳ «Tru Tiên» ra mắt đều đạt tới lượng tiêu thụ cực kỳ khổng lồ.
Nhưng mà...
Khi thấy nội dung quyển mới nhất.
Trương Tiểu Phàm biết chân tướng Thảo Miếu Thôn bị diệt, lại chính là do đại sư Phổ Trí, người đã từng cứu mình và Lâm Kinh Vũ gây ra. Hắn tràn đầy sát ý, dần đọa nhập ma đạo.
Độc giả đau lòng cắn chặt răng.
Đến đoạn tình tiết cực kỳ gay cấn, Quỷ Vương đánh tới, mà Tru Tiên Kiếm rốt cuộc hoành không xuất thế.
Bao nhiêu độc giả vào giờ khắc này cảm xúc dâng trào!
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, người mà Tru Tiên Kiếm trận muốn chém nhất sau khi xuất thế, lại chính là Trương Tiểu Phàm. Lúc này, người thiếu niên đã lâm vào mê muội kia, đã trở thành mầm họa tuyệt thế trong mắt Thanh Vân Chưởng môn ——
Trương Tiểu Phàm, chắc chắn phải chết.
Tâm tình của độc giả triệt để bị khơi dậy, cuộn sóng.
Ngay sau đó, một tình tiết để cho toàn bộ độc giả đều rung động đến tột đỉnh xuất hiện!
Khi Tru Tiên kiếm trận chém về phía Trương Tiểu Phàm, một bóng người lục y, nhảy ra chắn trước mặt người thiếu niên ấy!
"Cửu U âm linh, Chư thiên thần ma,
Ỷ ngã huyết khu, phụng vi hi sinh
Tam sinh thất thế, vĩnh đọa Diêm La
Chỉ vi tình cố, tuy tử bất hận. ." (1)
Là Bích Dao!
Sống chết trước mắt, lại là Bích Dao chắn trước người Trương Tiểu Phàm, nhận toàn bộ kiếm khí tru tiên, lấy cái giá hồn phi phách tán, muốn thay Trương Tiểu Phàm chịu đựng Tru Tiên Kiếm trận!
Cuồng phong kịch liệt đột nhiên nổi lên, vây quanh Bích Dao thành một vòng xoáy khổng lồ.
Nữ tử lục y uyển chuyển mỹ lệ kia bị cuồng phong đẩy lên thiên không, đón đại trận lưu ly bảy sắc.
Trong một khắc kia, nàng giống như ánh hào quang duy nhất tồn tại trong thiên địa!
Tru Tiên Kiếm thế không thể đỡ chém xuống, trời đất ầm ầm vang dội.
Trong mơ hồ, một thân ảnh thon thả mà thảm thiết, từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống.
Toàn bộ thiên địa bỗng nhiên an tĩnh lại.
Trương Tiểu Phàm vươn tay muốn đỡ lấy, nhưng cái gì cũng không chạm tới được.
Cuối cùng, rơi vào lòng bàn tay hắn là một vệt vạt áo lục sắc chưa cháy hết...
"Tại sao ngươi lại ngốc như vậy... Ta còn chưa có nói với ngươi, ở trong giếng cổ kia, ta nhìn thấy chính là ngươi..."
Trương Tiểu Phàm, vạn niệm tan tành.
Mà vô số độc giả, đối với tình tiết có thể coi là bước ngoặt của cả bộ tiểu thuyết này, đã triệt để tan vỡ!
Có người văng lời thô tục!
Bích Dao, vậy mà chết rồi?
Rất nhiều người trong lúc nhất thời cũng không thể nào tiếp thu được sự thật như thế.
Giờ khắc này, vô luận là đảng Bích Dao, đảng Tuyết Kỳ hay đảng hậu cung số lượng tương đối ít, đều không cách nào ức chế tâm tình của bản thân, mò lên những diễn đàn liên quan, phát tiết bực bội trong lòng:
"Sở Cuồng lão tặc!"
"Trả Bích Dao cho ta!"
"Ta con mẹ nó vừa đọc vừa khóc, vấn đề là ta vẫn luôn kiên định theo đảng Tuyết Kỳ, nhưng Bích Dao... Ta sau này không bao giờ bôi đen Bích Dao nữa..."
"Lão tặc Sở Cuồng này đáng chết!"
"Cho ta một thanh Tru Tiên Kiếm, người đầu tiên ta chém chính là Sở Cuồng!"
"A a a a a a... khóc một dòng sông!"
"Bích Dao chết? Sở Cuồng lại viết Bích Dao chết! ?"
"Nữ nhân vật ta thích nhất trong quyển sách này bị Sở Cuồng viết chết!"
"Người mà Trương Tiểu Phàm thấy trong giếng cổ Mãn Nguyệt lại là Bích Dao, nhưng Bích Dao không bao giờ còn nghe được những lời này nữa, một nam tử đường đường như ta lại khóc tới sắp sưng con mắt!"
"..."
Đây là một trận ảnh hưởng khiến toàn bộ độc giả «Tru Tiên» bạo động. Theo trận bạo động này, nhân khí của Bích Dao được đẩy tới đỉnh phong, lần đầu tiên lấy ưu thế áp đảo đánh bại Lục Tuyết Kỳ.
Mà trong buổi tối ngày quyển sách này được lên kệ, trang cá nhân trên Bộ lạc của Sở Cuồng đã hoàn toàn thất thủ.
Toàn bộ bình luận của độc giả, đều chỉ xoay quanh hai nội dung chính:
Thứ nhất, Sở Cuồng lão tặc thập ác bất xá!
Thứ hai, Sở Cuồng lão tặc trả lại ta Bích Dao!
Người trước là phẫn nộ với cái chết của Bích Dao, người sau chính là vô số độc giả hô hào hy vọng Bích Dao có thể sống lại!
Nếu như cõi đời này có sự tình ghê tởm hơn chó đoạn chương, đại khái chính là viết chết nữ nhân vật mà độc giả yêu quý nhất.
Cả hai sự tình ghê tởm ấy, Sở Cuồng đều làm rất tốt.
Đừng nói độc giả.
Ngay cả Ngân Lam Thư Khố đều bị tràng bạo động này dọa sợ.
Nhất là các biên tập viên làm trong ban thanh xuân ảo tưởng, gần như mỗi lần F5 trang cá nhân đều xuất hiện thêm vô số tin nhắn lại.
Tâm tính sắp đóng băng cả đám.
"Ta đã biết mà!"
"Khi quyển này còn chưa phát hành, ta đã biết độc giả muốn đập nồi."
"Sớm biết liền khuyên Sở Cuồng sửa bản thảo, chậm một kỳ cũng không gây bạo động như thế này."
"Đã khi nào Sở Cuồng nghe đề nghị của biên tập viên chúng ta?"
"Ai cũng không thay đổi được quyết định của Sở Cuồng, dù sao hắn vẫn luôn là một người tự do phóng khoáng như vậy."
"Có phải lượng tiêu thụ sắp xong đời rồi không?"
"Người người sôi trào oán hận!"
Đây là lần đầu tiên biên tập viên Ngân Lam Thư Khố đối mặt với tình cảnh rung động như thế, dù cho vô số năm tháng sau này đều khó mà quên được hình ảnh hôm nay, thậm chí sinh ra một loại tâm lý ám ảnh, nghĩ tới mà sợ.
Đúng vậy.
Toàn bộ độc giả «Tru Tiên» đều không vui!
Ngay cả những người tối kiên định theo đảng Tuyết Kỳ cũng không thể nào tiếp thu được cái chết của Bích Dao, chứ chưa nói tới đám người dành tất cả tình cảm cho nàng...
Từ cách xưng hô liền hiểu.
Lúc trước độc giả đều một điều Sở Cuồng lão sư, hai điều Sở Cuồng lão sư.
Dù Sở Cuồng điên cuồng đoạn chương, mọi người cũng chỉ than phiền vài câu.
Cuối cùng vẫn là bởi vì đủ loại mong chờ đối với tình tiết tiếp theo của câu chuyện, nên mọi người mới buông lời cằn nhằn, trêu chọc.
Lần này không giống!
Phản ứng của độc giả đã không thể dùng "trêu chọc" hình dung được nữa.
Sở Cuồng đã từ "Lão sư" biến thành "Lão tặc"...
Giống như rất nhiều người nói:
Giết chết Bích Dao không phải Tru Tiên Kiếm, mà là Sở Cuồng lão tặc!
Sở Cuồng lão tặc, nhập ma rồi!
Sách đã phát hành, không cách nào nghịch chuyển.
Độc giả chỉ có thể mong đợi nội dung sau này của «Tru Tiên», Bích Dao có thể được sống lại.
Dù sao đây là một bộ Tiên Hiệp, Bích Dao sống lại không phải hoàn toàn không có khả năng.
Trong vài ngày kế tiếp, rất nhiều người đều chờ mong một câu trả lời rõ ràng từ Sở Cuồng.
Nhưng Sở Cuồng không hề trả lời.
Mặc dù thời gian này, Lâm Uyên cũng cố ý đăng nhập tài khoản cá nhân trên Bộ lạc, nghe ngóng phản ứng của độc giả bên phía Tần Châu.
Không phải Lâm Uyên không muốn đáp lại.
Mà hắn biết rất rõ, độc giả trông đợi nhất định đều sẽ hụt hẫng.
Mặc dù trong nội dung cốt truyện về sau của «Tru Tiên», Trương Tiểu Phàm cùng toàn bộ Quỷ Vương Tông đều cố gắng muốn cứu Bích Dao sống lại, nhưng cho đến khi bộ tiểu thuyết này khép lại, vẫn không thể cứu nổi...
Để lại cho độc giả, chỉ là một mảnh lục y chưa cháy hết phiêu đãng giữa thiên không. .
(1) Si tình chú - Bản dịch:
Cửu U âm linh, các vị thiên thần ma quỷ
Ta nguyện hi sinh, hiến máu của thân thể ta
Ba đời bảy kiếp, mãi mãi rơi xuống Diêm La
Chỉ vì tình yêu, dù chết nhưng vẫn không hối hận.
Tru Tiên Há Bằng Si Tình Chú
Không phải nàng lao vào vòng kiếm khí
Khúc Si Tình nhòa sát ý Tru Tiên
Không phải nàng chịu vĩnh đọa vô biên
Dâng hơi ấm sưởi hồn thân tri kỷ
Nàng tỏa sáng giữa chính tà nhất chiến
Kẻ xưng hùng, người mộng bá đồ vương
Đạo một thước, Ma cũng đòi một trượng
Há sánh bì Đoạn Tình Chú thiêng liêng?
Chuông Hợp Hoan đậm đà buông hơi hướng
Màn huyết hồng hóa Quỷ Lệ tinh oanh
Chết nửa hồn ôm hy vọng mong manh
Sương tương tụ vẩn vơ choàng tâm tưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận