Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1750. Như Yên

Chương 1750. Như Yên


Ngày hôm sau đã là thứ bảy, tại trung tâm âm nhạc Tần Châu. Chương trình âm nhạc hot nhất hiện nay của Lam Tinh, "Bài hát của chúng ta" được phát sóng trực tiếp.

Khâu chuẩn bị đã đến những bước cuối cùng, buổi phát sóng trực tiếp tối nay vẫn chưa chính thức bắt đầu nhưng khán giả từ khắp các châu lục đã lần lượt tiến vào.

Bọn họ đang phấn khích thảo luận, châu đầu ghé tai, không khí tại hiện trường vô cùng náo nhiệt:

"Sân khấu thật lớn!"

"Xem trực tiếp quả thật có cảm giác hơn xem trên TV!"

“Không uổng công ta cố ý từ Ngụy Châu chạy tới xem trận đấu!”

"Nghe nói hôm nay sẽ thấy Tiện Ngư thua cuộc sao?"

"Không chắc nha."

"Tiện Ngư là biên đạo múa, thuộc về phần hậu trường, trừ khi nào hắn tự mình khiêu vũ.”

"Chắc là hắn không tự nhảy đâu nhỉ."

"Tiết mục hôm qua đã nói rõ ràng, tập này không nhảy. Nhưng hắn cũng chẳng thể thay đổi sân khấu trong ba ngày được.”

"Làm gì có chuyện phi lý thế được."

"Quan trọng vẫn là nghe nhạc, vũ đạo chỉ là chất xúc tác. Chỉ khi nào trình độ bài hát tương đương thì vũ đạo mới có phát huy được ưu thế.”

......

Nhóm dẫn chương trình, Đồng Thư Văn nhìn đồng hồ, bỗng nhiên cầm lấy bộ đàm: "Các phòng ban chú ý, phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu, đếm ngược một phút! "

“30 giây, 20 giây, 10 giây cuối cùng. Đếm ngược kết thúc, phát sóng trực tiếp toàn cầu bắt đầu.”

Máy quay trên không lập tức truyền tín hiệu, đèn sân khấu nhấp nháy. Người dẫn chương trình An Hoành bước lên sân khấu: “Chào mừng quý khán giả tại trường quay và phía sau màn ảnh đến với chương trình gameshow âm nhạc quy mô lớn nhất "Bài hát của chúng ta" mùa thứ hai, ta An Hoành.”

Khán giả tại trường quay lẫn sau màn hình trên khắp Lam Tinh đều rất phấn khích: "Bắt đầu rồi!"

"Xem live vẫn thích hơn."

"Tiết mục này càng xem càng đặc sắc!"

“Ngư phụ, ta muốn xem Ngư phụ xuất hiện!”

"Ngư phụ phía sau hậu trường, phụ trách hiệu ứng sân khấu, chắc sẽ không xuất hiện. Trừ khi hắn ta trực tiếp nhảy, nhưng hôm qua xem chương trình thì chắc hắn không kịp điều chỉnh thiết kế sân khấu cho Tần Châu đâu.”

"Đúng vậy."

"Chỉ có ba ngày."

"Hiệu ứng sân khấu của Tần Châu kỳ này vẫn không có quá nhiều hy vọng. Chỉ mong bài hát của Lục Thịnh và Nguỵ Hảo Vận có thể bứt phá.”

"Đáng tiếc, ta vẫn muốn thấy Ngư phụ viết nhạc hoặc hát."

"Bởi vì chúng ta đến nghe nhạc, mấy việc múa may chỉ là trợ hứng. Giống như vừa uống rượu vừa nhai đậu phộng. Không có rượu thì không vui, đậu phộng có ngon cách mấy cũng thế.”

......

Khu chờ Tần Châu, Frank đang tỏ ra căng thẳng. Vân Đồng Đồng hoạt động gân cốt, Ngụy Hảo Vận lặng lẽ điều chỉnh thanh quản.

Lục Thịnh cầm máy tính bảng xem livestream, Lâm Uyên bên cạnh tiến lại gần, say sưa nhìn bình luận trong livestream.

Lục Thịnh: "Hiệu ứng sân khấu của ngươi có ổn không đó?”

Lâm Uyên: "Sao ngươi không tự mình đi xem?”

Lục Thịnh: "Chẳng phải ta muốn xem sự ngạc nhiên ngươi đem lại sao?”

Lâm Uyên bĩu môi, dù không cho phép người ngoài xem nhưng Lục Thịnh là người sáng tác bài hát, đương nhiên cũng có thể tham gia diễn tập, nhưng tên này thấy Lâm Uyên tới liền dứt khoát lười biếng, ném cả bài hát lẫn Nguỵ Hảo Vận cho Lâm Uyên phụ trách.

Vì thế trong chiến đội Tần Châu lúc này, ngoại trừ đương sự và nhân viên tổ chức ra thì không ai biết Tần Châu diễn tập thế nào.

......

Trên sân khấu, An Hoành đã đọc xong những quảng cáo lẫn tương tác với khán giả: “Hôm nay,người đầu tiên xuất hiện trong chiến đội Yến Châu chính là Khúc phụ Bái Niết lão sư, ca hậu Phan Tư Nguyệt lão sư. Ngoài ra còn có Nhân Nhân lão sư, đạo diễn thiết kế sân khấu, vũ công xếp hạng mười ba Lam Tinh, mời mọi người thưởng thức phần trình diễn mà họ mang đến.”

Phần giới thiệu được hoàn tất, sân khấu đột nhiên tối sầm. Một âm thanh mô phẩm nhịp tim vang lên, sau đó sân khấu cũng sáng lên.

Ca sĩ Phan Tư Nguyệt đứng trên sân khấu tròn cao, bên cạnh cô là một sân khấu khác. Là vũ công Nhân Nhân che nửa khuôn mặt, xếp hạng 13 toàn Lam Tinh.

Đàn tỳ bà vang lên, đây chính là khúc dạo đầu. Nhân Nhân nửa ôm tỳ bà nửa che mặt nhảy múa trong một làn khói khói lượn lờ. Vẻ đẹp mông lung như thơ như hoạ, rất phù hợp với ý cảnh của bài hát ‘Như Yên'.

Đôi mắt khán giả sáng lên, điệu múa quá đẹp. Vũ công rất bình tĩnh và thoải mái, tựa như đang đi lang thang trên hồ nước, động tác thong thả nhẹ nhàng vô cùng.

Trong điệu múa tuyệt đẹp, Phan Tư Nguyệt nhẹ giọng cất tiếng:

"Chúc ngài tiền đồ sáng lạn, đừng dừng chân lưu luyến nữa.

Để tôi ở lại với gió trời, lặng lẽ ngắm gió vờn quanh.

Ngài quay đầu nhìn tôi mỉm cười tạm biệt, tựa như chưa cắt đứt tơ tình.

Còn tôi lại nguyện cầu thế gian này như khói như sương…”

Điệu nhảy huyền ảo, giọng hát xinh đẹp, âm nhạc thanh cao. Toàn bộ bản phối đã tôn lên nhau một cách phi thường.

Khi cao trào của bài hát đến, cảm xúc của Nhân Nhân đột nhiên thay đổi: "Tôi không thể hờ hững như cơn gió, chao lượn cuốn cánh én đi xa.

Còn ngài lại không còn mong nhớ, chỉ giữ mãi sự im lặng trong lòng…”

Nhân Nhân giống như đang bay lượn, lại giống như thong thả bước đi. Động tác lơ đãng lững thững không dùng lực, mỗi lúc chuyển động lại khớp với điểm rơi của âm nhạc.

Tà váy dài phất phơ trong gió, tư thái kiêu ngạo nhưng không hề rối loạn. Tay chân phối hợp hoàn hảo, khiến hiệu ứng thị giác được đẩy đến cực hạn.

Cuối cùng, bài hát kết thúc. Nhân Nhân lại bay qua sân khấu, biến mất trong bóng tối ngàn dặm.

......

Phan Tư Nguyệt và Nhân Nhân phối hợp, nhận được tràng pháo tay khen ngợi của toàn trường quay.

"Đẹp quá!"

“Làm cho người ta say mê!”

"Hiệu ứng sân khấu của bài hát này thực sự là tuyệt vời, hiệu ứng của Yến Châu từ đầu cuộc thi luôn tốt nhất!"

"Điệu múa này là một điệu múa cổ điển nổi tiếng."

"Sau khi Nhân Nhân cải biên, phối hợp hoàn mỹ với bài hát!"

"Lúc trước ta còn cảm thấy hiệu quả sân khấu có tốt đến đâu, thì ca sĩ mới là nhân vật chính. Nhưng lần này ta phát hiện, nếu không có sự phối hợp với vũ đạo thì bài hát sẽ mất đi nhiều ý vị. Đồng thời không có bài hát phối hợp thì điệu múa cũng trở nên khô khan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận