Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1804. Vây Thành xuất chiến

Chương 1804. Vây Thành xuất chiến


Bất kỳ bộ phận nào, cho dù thành tích trước kia có kém đi nữa, chỉ cần có thể hợp tác với Sở Cuồng thì thành tích sẽ phi thăng. Chính vì lẽ đó bộ phận văn học chính thống của hãng sách Ngân Lam mới kích động khi chào đón Sở Cuồng như vậy.

Tuy rằng trước nay Sở Cuồng chưa từng viết tác phẩm văn học thuần túy, nhưng chỉ cần hắn chịu viết thì bất kể tác phẩm nào cũng sẽ có người đọc.

Đó là vị thế kinh khủng của Sở Cuồng hiện nay.

Trong sự hưng phấn của toàn thể Ngân Lam, tin tức về sách mới văn học chính thống của Sở Cuồng được công bố ra ngoài ngay trong đêm đó. Đến ngày hôm sau Ngân Lam đã mở ra trận thế tuyên truyền bao trùm tất cả các mạng lưới truyền thông cũng như các bảng quảng cáo điện tử của các quảng trường lớn.

Trên trang bìa treo một đoạn giới thiệu: [Hôn nhân là một tòa thành bị vây khốn, người trong thành muốn ra, người ngoài thành muốn đi vào. Tác phẩm văn học thuần túy đầu tiên của Sở Cuồng về đề tài hôn nhân.]

Ngoài ra, các phương tiện truyền thông lớn, nhiều diễn đàn đều đang quảng cáo về “Vây Thành". Bên này Lâm Uyên cũng phối hợp, trực tiếp để ba thân phận chuyển tiếp tin tức, thậm chí còn kéo cả Dịch An ra để quảng bá sách mới.

Nhất thời khiến toàn cầu nóng lên.

“Mới phát hành Tam Thể được hơn một tháng, bây giờ lại phát hành tiếp. Tốc độ gõ chữ của Sở Cuồng khiến ta vô cùng kinh ngạc.”

“Văn học thuần túy!?"

"Lão tặc Sở Cuồng muốn thâu tóm toàn bộ giới văn học, có đề tài nào thì viết đề tài đó sao?”

“Không thích văn học thuần túy, cảm giác quá thanh cao nhưng của lão tặc thì pahir xem. Thấy phần tuyên truyền giới thiệu viết rất tốt, hôn nhân tựa như một toàn thành vây kín, có người muốn ra có người muốn vào.”

"Dù sao cũng là lão tặc mà."

"Hình như văn học thuần túy đều rất ngược."

"Ha ha, lời này của ngươi giống như Sở Cuồng không viết văn học thuần túy sẽ không ngược vậy."

"Cái này cũng đúng."

"Nhưng văn học thuần tuý của lão tặc sẽ có phần trăm văn học bao nhiêu đây?”

"Tác phẩm về đề tài hôn nhân, lão tặc Sở Cuồng đã kết hôn sao? Có thể viết loại văn chương này không?"

"Đợt này chắc là vì xếp hạng bảng nhà văn."

"Nếu Sở Cuồng muốn tiếp tục nâng cao thứ hạng nhà văn thì nhất định phải viết tác phẩm văn học. Những tác giả thuộc top trước đều nhấn mạnh vào tính văn học, doanh số bán hàng đã không còn quan trọng nữa.”

"Như vậy thì sao?"

"Vậy có phải không quá thuần túy hay không?"

"Để phục vụ cho tính chất văn học, những câu chữ hắn viết ra sẽ như thế nào đây? Có quá khô khan hay đặt nặng tính bác học chăng?”

"Cái này không thể đoán được, xem nội dung cụ thể đi."

"Xem quảng cáo nói là tuần sau sẽ phát hành."

"Không biết lần đầu tiên lão tặc Sở Cuồng viết tác phẩm văn học chính thống sẽ ra sao nữa.”

Danh tiếng của Sở Cuồng, cộng với sức mạnh của quảng cáo. Cả hai cùng nhau khiến "Vây Thành" còn chưa phát hành đã bùng nổ. Một tuần sau đó, khi cuốn tiểu thuyết được bày bán trên thị trường thì tất cả các hiệu sách lớn toàn cầu đều bị độc giả bao vây.

Bọn họ đến chỉ muốn mua Vây Thành của Sở Cuồng, chen chúc nhau đến mức sắp sập cả cửa nhà người ta rồi.

Ai nói văn học thuần túy không thể bán được?

Doanh số bán hàng của Sở Cuồng sẽ dọa chết người đó. Đặc biệt là đối với những nhà văn tập trung vào việc viết văn học thuần túy. Đã bị thành tích Vây Thành của Sở Cuồng đả kích nặng nề.

Tất nhiên rồi, danh tiếng còn quan trọng hơn cả doanh số bán hàng. Độc giả mua sách là vì yêu thích Sở Cuồng, điều đó có trước cả nội dung và chất lượng cuốn sách nữa.



Lỗ đại sư đang đọc sách, con rể ngồi cạnh pha cho Lỗ đại sư một tách trà, không nhịn được tò mò hỏi: “Ba đang xem Vây Thành sao?”

“Ừm, cuốn sách này bán chạy toàn cầu mà.”

“Con xem phân tích trên mạng, họ nói lượng tiêu thụ và chất lượng không liên can đến nhau. Vây Thành hot là nhờ quảng cáo với danh tiếng lẫn fan của Sở Cuồng.”

Con rể cố gắng nịnh nọt, dù gì Sở Cuồng từng thắng Lỗ đại sư hai lần, nên hắn đoán Lỗ đại sư sẽ không thích Sở Cuồng lắm.

Ai ngờ Lỗ đại sư ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn con rể một cái: "Sách của người khác có thể đúng như vậy, con cho rằng những mua sách đều là kẻ ngốc sao?”

Con rể ngẩn người: "Cuốn sách này có hay không?”

Lần này, Lỗ đại sư không nhìn con rể, mà quay đầu nhìn về phía phương xa: "Cuốn sách này ẩn chứa đại trí tuệ."

"Đại trí tuệ sao?"

"Đương nhiên cũng có thấp thoáng phong cách riêng của hắn ta.”

“Chắc chắn không thể bằng ba được.”

“So với ba còn giỏi hơn nhiều.” Giọng điệu của Lỗ đại sư có chút tiếc nuối, có chút cô đơn nhưng cũng có chút an ủi.

......

Ở Trung Châu, Điền Quân và Hoàng Anh đều đang đọc Vây Thành. Bọn họ lần lượt là tác giả xếp hạng sáu và hạng năm trong bảng xếp hạng Lam Tinh.

Điển Quân cảm thán buông "Vây Thành" trong tay xuống.

"Cuốn sách này không tầm thường."

"Người viết cũng không tầm thường."

Hoàng Anh cũng xem xong "Vây thành".

Điển Quân cười khổ: "Không ít người nói tác phẩm của Sở Cuồng có tính thương mại cao hơn văn học. Lần này đã chứng minh được thực lực của hắn, xem ra vị trí số sáu của ta sắp phải nhường chỗ cho hiền tài rồi.”

“Đâu chỉ có ngươi."

Vẻ mặt của Hoàng Cảnh có chút phức tạp: "Có một nhà văn kinh tài tuyệt diễm như vậy ở phía dưới, hạng năm như ta cũng trụ không lâu. Người này vừa xuất hiện đã tạo ra một cơn lốc trong giới văn học, người bị ảnh hưởng trong tương lai chưa chắc chỉ có ngươi và ta.”

“Ý ngươi là gì?"

"Ngươi từng nhắc đến Ảnh Tử đấy thôi. Ảnh Tử đã chứng minh một chuyện, top 3 hay top 1 không phải là vô địch mãi mãi, bất kỳ lúc nào cũng có người sẽ kéo ngươi xuống ngựa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận