Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1832. Ảnh hưởng của Tiện Ngư

Chương 1832. Ảnh hưởng của Tiện Ngư


"Fan sao..." Kim Mộc nhịn không được nhìn về phía Lâm Uyên.

Có lẽ Lâm Uyên cũng không biết, những bữa tiệc khó hiểu mà hắn phải tham gia mấy ngày qua đã giúp đỡ hắn quét sạch bao nhiêu chướng ngại vậy. Những người xuất hiện trong bữa tiệc đều nhờ vào ảnh hưởng của Vương Lạc.

Chỉ là Lâm Uyên không quan tâm mà thôi, Lâm Uyên kết giao bằng hữu không nhìn bên ngoài.

Dường như để kiểm chứng suy đoán của Kim Mộc, bỗng nhiên Lâm Uyên nhận được điện thoại của Tôn Diệu Hỏa.

Vì hưng phấn nên giọng điệu của Tôn Diệu Hỏa quá lớn, ngay cả Kim Mộc cũng có thể nghe được rõ ràng: "Ta đã đạt được thoả thuận hợp tác với tỷ phủ số một Lam Tinh Vương Lạc, có rất nhiều sản nghiệp của công ty chúng ta sẽ hợp tác với hắn.

Ví dụ như game của ta và học đệ Lâm Uyên, lão Vương dự định rót vốn giúp chúng ta phát triển trò chơi mới. Nếu không phải tối qua học đệ ngươi ra mặt, thì hắn cũng không coi trọng ta như vậy. Nhưng học đệ yên tâm sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả hắn, đến lúc đó hai chúng ta đều trở thành tỷ phủ hàng đầu.”

Lâm Uyên mỉm cười, xem ra Kim Mộc nói không sai, suy nghĩ của hắn cũng không sai. Tất cả những bữa tiệc này cần phải tham dự cả. Có thể giúp được Tôn Diệu Hỏa, Lâm Uyên cũng rất cao hứng, hay là đợi khi nào hắn rảnh rỗi, làm thêm trò chơi mới nhỉ?

......

Khi tham dự những bữa tiệc xã giao đó, dù hắn đi tới đâu cũng sẽ bị các thiếu nữ hoặc cô gái nhỏ tuổi hơn, thậm chí là lớn tuổi hơn vây quanh. Những ngày như vậy kéo dài cho đến ngày 25 tháng 12, lễ hội mùa xuân đang đến gần.

Lâm Uyên chưa đợi được bảng âm nhạc cập nhật thì đã đợi được một cuộc điện thoại.

Điện thoại từ Dương Chung Minh: "Ba ngày nữa, buổi hòa nhạc của ta cũng được tổ chức tại đại sảnh Kim Sắc, ngày mai đến công ty để lấy vé."

"Thầy cũng muốn tổ chức một buổi hòa nhạc?"

"Ừm, nửa năm trước đã định xong ngày, vừa khéo tổ chức sau cậu."

"Vậy ngài để lại cho ta thêm mấy vé, người nhà ta cũng rất thích tác phẩm của thầy."

"Được." Dương Chung Minh rất dứt khoát.

Lâm Uyên không kìm được có chút chờ mong. Dương Chung Minh là nhạc sĩ hàng đầu của Lam Tinh. m nhạc của đối phương luôn khiến Lâm Uyên nghĩ đến những bậc thầy chân chính trên Trái đất, tràn ngập sức hấp dẫn của nghệ thuật.

Buổi hòa nhạc lần này, không biết Dương Chung Minh sẽ mang đến những tác phẩm xuất sắc đến cỡ nào?

"Đúng rồi."

Dường như Dương Chung Minh suy nghĩ điều gì đó, lên tiếng hỏi: “Có hứng thú mở màn với ta không?”

“Ta ư?” Lâm Uyên hơi sửng sốt.

Dương Chung Minh cười nói: "Cậu đồng ý nể mặt không?"

“Đương nhiên ta rất lấy làm vinh hạnh.” Lâm Uyên cảm thấy Dương Chung Minh hy vọng mình đồng ý.

Vậy thì hắn không thể làm người ta thất vọng, đúng là hắn chưa từng hợp tấu với vị lão sư này, nên rất có hứng thú: “Song tấu thế nào đây?”

"Cậu am hiểu nhất là đàn dương cầm, ta chơi violin phối hợp với cậu, có khúc nhạc nào thích hợp không?"

"Có, nhưng tại sao không sử dụng bản nhạc của thầy?”

“Thả con săn sắt bắt con cá rô, có được không?” Dương Chung Minh đang nói đùa nhưng từ trước đến nay hắn lại là người không thích đùa.

Lâm Uyên mỉm cười: "Đương nhiên được.”

Dương Chung Minh ngừng cười: "Vậy cậu sáng tác đi rồi gửi cho ta. "

“Gửi ngay bây giờ luôn." Lâm Uyên trực tiếp gửi một nhạc phổ sang.

Đây là một trong những giai điệu mà hắn đã chuẩn bị cho buổi hòa nhạc tiếp theo. Dùng cho lần này cũng không sao, cùng lắm thì chọn thêm một số tác phẩm nữa.

5 phút nữa, Dương Chung Minh thưởng thức xong nhạc phổ rồi bật cười, trong giọng điệu có chút nghiêm trọng: “Nói là thả săn sắt bắt cá rô, nhưng cậu lại định giành ánh hào quang của ta thật sao?”

“Sao có thể chứ, ngài muốn đổi không?”

“Không cần, ta thích bài “Khúc ban chiều - Serenade” này.”

Khúc ban chiều Serenade của Schubert, chính là khúc nhạc Lâm Uyên gửi cho Dương Chung Minh.

......

Ở Trái đất có rất nhiều bậc thầy âm nhạc, hầu hết mọi người đều sẽ nhắc đến những bậc thầy hàng đầu như Beethoven Mozart nhưng cũng sẽ không xa lại với Schubert.

Ông ấy là nhà soạn nhạc lỗi lạc người Áo, một nhạc sĩ tài năng không may đã chết sớm. Cuộc đời của ông rất ngắn ngủi, chỉ kéo dài ba mươi mốt năm, nhưng trong sự nghiệp của ông đã sáng tác hơn năm trăm bài hát nghệ thuật.

Những tác phẩm nhiều cảm hứng nhất được chọn lọc thành tám bài, tốc độ sáng tác này khiến người ta trầm trồ. Vì thế ông được xưng tụng là ‘người sáng tác nhanh nhất’, nếu ông không chết quá sớm thì thành tựu âm nhạc của ông còn cao hơn nữa.

Khúc ban chiều và Dạ Khúc, nghe có vẻ giống nhau nhưng thực sự là hai thể loại âm nhạc khác nhau.

Đặc điểm chung của cả hai là duyên dáng và cảm động, thuộc về loại âm nhạc yên tĩnh, nhưng phong cách thực sự là khác nhau. Khúc nhạc của Schubert vô cùng hoàn hảo cho piano và violin, piano sẽ hỗ trợ violin.

Đó là tác phẩm được biểu diễn trong buổi hòa nhạc của Dương Chung Minh. Lâm Uyên cam tâm tình nguyện làm nền cho Dương Chung Minh. Nhưng Dương Chung Minh đã cung cấp cho Lâm Uyên một ý tưởng.

Hình như đại sảnh Kim Sắc rất dễ tính, hắn khiêu vũ trên sân khấu của họ cũng chẳng sao. Chứng tỏ rằng có thể tổ chức hoà nhạc thành rất nhiều cách. Vậy sau này hắn sẽ thiết kế thêm vài sân khấu, kéo cả thành viên Ngư vương triều lên phối hợp.

Tất nhiên là thuộc về phần biểu diễn tri ân, vì nó tập trung vào tính giải trí, là quá trình tương tác với khán giả, khiến tất cả mọi người vui vẻ.

Tròng lúc hắn mải mê suy nghĩ, thì Lâm Uyên không biết rằng thứ hạng của mình trên bảng xếp hạng âm nhạc đang khiến những người phụ trách của hội nghệ thuật cãi nhau ỏm tỏi.

"Ta cảm thấy chuyện này cần phải thận trọng, thứ hạng mới này đối với Tiện Ngư hơi quá lố thì phải?"

"Đây chính là bảng xếp hạng top 10."

"Hiện tại Tiện Ngư đã thứ bảy rồi."

"Ta không đồng ý với cách nói này của ngươi, chẳng lẽ bảng xếp hạng của chúng ta không dựa theo biểu hiện tác phẩm để xếp hạng sao?"

"Hay là các ngươi không rõ chất lượng tác phẩm của Tiện Ngư?"

"Cho dù các ngươi thật sự không có cảm giác với những tác phẩm kia, ít nhất tác phẩm "Bản giao hưởng định mệnh" cũng không đến mức đàn gảy tai trâu chứ?"

"Nói gì mà khó nghe thế hả?"

"Đương nhiên ta biết bản giao hưởng định mệnh xuất sắc thế nào. Nhưng đây chỉ là bản giao hưởng đầu tiên của Tiện Ngư, ta vẫn muốn quan sát thêm."

"Không có gì để quan sát cả."

"Chỉ riêng trình độ của khúc nhạc này đã đủ thuyết phục rồi."

"Như vậy đi, đừng có cãi nhau nữa. Trở về suy nghĩ cho cẩn thận, sau một khoảng thời gian nữa sẽ mở cuộc họp bỏ phiếu. Phiếu của phe nào cao hơn thì chấp nhận quyết định của phe đó.”

Trận cãi vã đã diễn ra nhiều ngày như vậy, quả thật khiến tất cả đều cảm thấy mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận