Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1853. Không lỗi sai

Chương 1853. Không lỗi sai


Trên sân khấu, An Hoành hít sâu một hơi, quay người nhìn về phía bóng lưng mặc áo xanh: "Sở Cuồng lão sư, có thể bắt đầu."

Lời vừa dứt, quần chúng đã nhìn thấy Sở Cuồng nâng tay lên. Trên màn hình xuất hiện ba chữ: “Hồng Lâu Mộng.”

“Hồng Lâu Mộng” là những chuyện mà Tào Tuyết Cần đều đã trải qua, dung hợp với các đặc điểm thời đại. Bối cảnh về triều đại nhà Thanh, kết hợp với biến cố Minh triều.

Hắn lựa chọn Hồng Lâu Mộng là để hoàn thành tứ đại kiệt tác, “Tây Du Ký", “Thuỷ Hử Truyện". Tất cả đều là những phiên bản cổ văn, cho nên Hồng Lâu Mộng cũng như thế.

Động tác của Sở Cuồng không nghề ngừng lại, sau tên tác phẩm chính là nội dung của tiểu thuyết:

[Khi xưa Nữ Oa luyện đá vá trời 7 ở đỉnh Vô Kê trên núi Đại Hoang, luyện được ba vạn sáu nghìn năm trăm linh một viên, mỗi viên cao mười hai trượng, vuông hai mươi bốn trượng. Nhưng bà chỉ dùng ba vạn sáu nghìn năm trăm viên, còn thừa một viên bỏ lại ở chân núi Thanh Ngạnh. Ngờ đâu viên đá này từ khi được luyện, đã có linh tính. Nhân thấy những viên đá khác được đem vá trời, còn mình vô tài, bị loại, nó rất tủi hận, ngày đêm kêu khóc buồn rầu.

Một hôm, nó đương than phiền chợt thấy một nhà sư, một đạo sĩ, cốt cách phong độ khác thường, cười cười nói nói, từ đàng xa đi đến bên núi Thanh Ngạnh, rồi ngồi bên hòn đá nói chuyên. Lúc đầu hai người còn nói những chuyện núi mây, bể mù, thần tiên, huyền ảo, sau nói đến vinh hoa phú quý dưới cõi hồng trần. Hòn đá nghe thấy, bất giác động lòng phàm tục, cũng muốn xuống đó hưởng mùi vinh hoa phú quý, nhưng thấy mình thô kệch càng thêm tủi phận. Sau bất đắc dĩ nó mượn tiếng người, cất giọng hỏi.]

Lâm Uyên không viết lời giới thiệu mà trực tiếp viết đến lai lịch của tảng đá, cũng chính là tiền thân của Giả Bảo Ngọc.

Mọi người vừa nhìn đã nhận ra phong cách của tác phẩm lần này:

“Không sai!”

“Chính là mùi vị này.”

"Giống như văn phong cổ ngữ của Tây Du.”

“Tác phẩm ‘Thuỷ Hử truyện' gần đây nhất của lão tặc cũng có cách hành văn như vậy.”

"Vừa nhìn đã nhận ra phong cách của lão tặc.”

“Ta đã nói rồi, nhất định là lão tặc đó.”

“Vậy thì sao chứ, học thuộc là viết được thôi.”

“Chuyện này chỉ có thể chứng minh rằng, Sở Cuồng đã sớm học thuộc sách mới rồi. Trong đoàn đội của hắn đã lấy ra tác phẩm trâu bò nhất, cùng tác giả với Tây Du với Thuỷ Hử.”

"Nói không chừng, quyển sách này cũng do mấy tác giả hợp tác sáng tác ra đấy."

"Ngươi ăn không được nên đạp đổ phải không?"

“Đám fan cuồng các ngươi vẫn không chịu tiếp thu sự thật sao?”

“Đợi một chút, đừng có nói nữa. Các ngươi không nhìn thấy tốc độ gõ chữ của Sở Cuồng ư? Bà mẹ nó, đó có còn là tốc độ của con người không?”

Tốc độ gõ chữ sao?

Trong khi mọi người chỉ đang lo cãi nhau, thì trên màn hình đã xuất hiện hàng loạt các ký tự kết hợp lại thành văn bản. Mười đầu ngón tay của Sở Cuồng nhanh nhẹn như rắn nước, bay bổng trên bàn phím.

Cả quá trình chỉ nhìn thấy bóng ngón tay của hắn di chuyển, không thể nhìn rõ cụ thể hắn vừa gõ xuống phim nào. Quả thật sẽ không ngoa nếu nói rằng đôi tay hắn đang nhảy múa.

Tốc độ sáng tác của Sở Cuồng vô cùng nhanh, tựa như đang đọc ra bằng miệng vậy.

“Công phu gõ máy nào thế này? Ta cũng muốn học.”

“Lão tặc Sở Cuồng định thi kỷ lục gõ chữ quốc tế sao?”

“Ha ha ha, tốc độ gõ chữ như vậy có khiến mọi người phục chưa?”

“Trước đó ai bảo lão tặc cần phải quản lý thời gian chứ?”

“Tốc độ như vậy thì cần đách gì thời gian, mới năm phút đã gõ đủ chữ cho nửa tiếng.”

“Bình thường chắc Sở Cuồng xài bàn phím rất hao…”

“Gõ như thế, ta nhìn vào cũng cảm thấy đau ngón tay.”

“Khó trách, lão tặc viết sách nhanh như vậy. Ta độc thân mấy chục năm, mệnh danh là anh hùng bàn phím cũng không thể tạo ra được tốc độ bàn phím như vậy đâu.”

“Hiện tại đã tin chưa? Đây chính là lão tặc Sở Cuồng, không thể làm giả được đâu. Người ta viết sách nhanh là do tốc độ gõ phím của người ta nhanh. Chứ chẳng phải dựa vào đoàn đội gì đó cả, tốc độ gõ chữ của hắn bằng cả một đoàn đội đó.”

“Tốc độ này xứng đáng được ghi vào kỷ lục thế giới đó.”

“Nhập dữ liệu bằng tay như vậy, còn nhanh hơn là nhập bằng giọng nói.”

“Học thuộc đó mấy ba, đã sớm học thuộc lòng từ lâu.”

“Tốc độ suy nghĩ phải nhanh thế nào mới viết ra được như vậy, ngươi nói là mới suy nghĩ ra ư? Lừa ai chứ?”

“Tốc độ gõ chữ nhanh là do đã học thuộc lòng từ sớm, chuyện này chẳng có gì phải kinh ngạc cả.”

“Còn đứa nào mạnh miệng nữa bước ra đây xem.”

“Dù là học thuộc thì với tốc độ gõ chữ như vậy, thì đã lý giải được tốc độ cho ra sách nhanh chóng của hắn rồi.”

Trong khi mọi người còn đang thảo luận, thì tiểu thuyết của Sở Cuồng đã dần hình thành. Giống như không phải hắn đang gõ chữ nữa mà là đánh đàn dương cầm. Khi gõ chữ quá nhanh thường hay bị sai, nhưng Sở Cuồng lại không như vậy.

Hắn không chỉ làm chủ tốc độ mà còn làm chủ con chứ. Những chữ trên màn hình thẳng tắp một hàng, chưa bao giờ nhìn thấy có lỗi sai chính tả ở đây cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận