Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1857. Mắng như không mắng

Chương 1857. Mắng như không mắng


Cả đời Tống Phương chưa từng nghe ai đặt ra đề bài như vậy cả. Mắng thì cứ mắng đi, lại còn mắng cả hai người bọn họ cùng một lúc. Văn chương này lỡ bị lưu truyền ra ngoài, vậy thì đời này hắn sẽ không ngóc đầu lên được. Hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với việc chất vấn Sở Cuồng nữa.

Khó khăn lắm mới đứng thẳng người dậy, Tống Phương phát hiện tỷ phú số một Vương Lạc đang há hốc mồm. Cái tên vừa mắng hắn cũng đang trừng to mắt nhìn.

Ngay cả Lăng Không, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc. Cô gái đằng trước còn nổi cả da gà, mắt trợn tròn. Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ Sở Cuồng đã viết thêm gì sao?

Tống Phương quay đầu nhìn về phía màn hình, lập tức hít một hơi lạnh.



III

Trước đây mấy hôm, người tá điền ở xóm Muông Sói đến bảo cho biết mùa mất, có học chuyện với anh cả tôi rằng một người đại ác trong xóm hắn đã bị người ta đánh chết rồi; có mấy kẻ móc tim và gan của cái thây ra, xào với mỡ rồi ăn để cho thêm can đảm. Tôi nói xen vào một câu, thì người tá điền và anh cả đều trố mắt nhìn tôi mấy cái. Hôm nay tôi mới biết, thì ra tuồng mắt của họ cũng giống hệt tuồng mắt của tốp người kia ở bên ngoài.

Tưởng đến, tôi thấy lạnh ngay từ đầu đến chân.

Họ có thể ăn thịt người, chưa chắc là không có thể ăn thịt tôi.

Thì đó, cái câu "cắn ông mấy miếng" của người đàn bà kia, và cái cười của một tốp người mặt xanh nanh chàm nọ, và câu chuyện của người tá điền kể, rõ ràng là cái ám hiệu chứ còn gì. Tôi thấy ra câu chuyện của họ toàn là thuốc độc, trong tiếng cười của họ toàn là gươm dao, những hàm răng của họ chìa ra trắng hêu hếu: của ấy là của ăn thịt người mà lại.

Tôi nghĩ như chính mình tôi, tuy không phải người ác, nhưng từ khi chà cuốn sổ của nhà họ Cổ thì lại khó nói chắc lắm. Hình như lòng dạ của họ nó có thế nào ấy, tôi đoán không ra. Huống chi họ trở mặt một cái thì đổ diệt cho người khác là ác. Tôi còn nhớ lúc anh cả dạy tôi làm bài luận, không cứ người tốt đến đâu, hễ chửi cho mấy câu thì anh khuyên cho mấy khuyên, còn đối với người xấu, mình có mấy lời tha thứ thì anh phê là "tuyệt diệu". Thế thì tôi làm sao đoán biết được lòng dạ của họ rốt lại là thế nào; huống nữa là ở ngay cái hồi họ muốn ăn thịt.

Bất kỳ việc gì cũng phải có nghiên cứu thì mới biết rõ. Đời xưa thường có lúc ăn thịt người, tôi cũng còn nhớ, nhưng không nhớ rành mạch lắm. Tôi mở lịch sử ra tra thử, thì lịch sử không đề năm nào đời nào, chỉ thấy trên mỗi tờ viết xiêu xiêu to tó những chữ "nhân nghĩa đạo đức". Tôi không làm sao ngủ được, kỹ lưỡng xem suốt nửa đêm, mới nhìn thấu đến giữa những dòng chữ, thì ra cả cuốn đều chép rặt có ba chữ: "Ăn thịt người".

Trong sách đã chép bấy nhiêu chữ, người tá điền đã nói bấy nhiêu lời, thế mà ai nấy còn cười hì hì trợn cặp mắt quái ác nhìn tôi.

Tôi cũng là người đây, hẳn họ muốn ăn thịt tôi rồi.

...

Ăn thịt người, ăn thịt người, vẫn là ăn thịt người. Sở Cuồng vốn không mắng người, những nội dung thô tục đều ở đẩu ở đâu cả. Nhưng mỗi câu mỗi chữ của hắn đều đang mắng người.

Lời văn cay độc trào phúng, đậm chất nghệ thuật, dưới ngòi bút của hắn trở thành ngàn vạn đóa hoa muôn hình vạn trạng khiến tất cả mọi người đều run rẩy.



XII

Không nghĩ ngợi được nữa.

Cái xứ ăn thịt người luôn luôn bốn ngàn năm nay, ngày nay mới biết ra, thì chính mình tôi cũng đã sống trong đó lâu năm rồi. Anh cả đương cai quản việc nhà, vừa ưa em gái chết, chưa chắc anh không cho nấu lẫn trong món ăn, ngấm ngầm đùn cho chúng tôi ăn.

Trong khi vô ý chưa chắc tôi đã không ăn mấy miếng thịt của em gái tôi, ngày nay lại luân đến phiên tôi...

Tôi là một người mang cái lý lịch ăn thịt người trong bốn ngàn năm, buổi đầu tuy không biết, chứ bây giờ đã biết ra, thật là xấu hổ với người chân chính.



XIII

Hoặc giả còn có những đứa trẻ con chưa ăn qua thịt người chăng ?

Hãy cứu vớt lấy trẻ con !...

...

Nhật ký người điên của Sở Cuồng đến đây thì kết thúc, nhưng sự rung động chỉ vừa mới bắt đầu. Vị tác giả đệ nhất Lam Tinh kia vừa đọc vừa thán phục, đôi mắt dán chặt lên màn hình, miệng đọc lẩm nhẩm theo.

Từng câu từng chữ đều mang thâm ý rõ ràng, bọn họ đã hiểu ra tất cả, đôi mắt càng ngày càng sáng.

Lăng Không muốn thế nào thì có thế đó, văn mắng người mượn của Lỗ Tấn. Ví đám Lăng Không như đám ăn thịt người, kéo theo những người cuồng tín tin tưởng hắn làm bậy.

Cứu lấy trẻ con, chẳng phải là đang muốn cứu lấy những người đã vì mù quáng mà ủng hộ Lăng Không sao? Đó là còn chưa kể đến việc, trong đó có bao nhiêu người là trẻ con vị thành niên học xấu.

Vô số tầng thâm ý, nhìn thì rõ ràng nhưng cũng không rõ ràng cho lắm. Chính điều này đã khiến Lâm Uyên quyết định lựa chọn Nhật ký người điên của Lỗ Tấn để viết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận