Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1877. Tâm nguyện của thầy

Chương 1877. Tâm nguyện của thầy


Sắc mặt cô bé trở nên bi thương, nhưng vẫn khách sáo mời Lâm Uyên vào cửa: "Ba ba nằm bên trong, ông ấy mà biết ngươi đến thăm hắn nhất định sẽ rất vui. Khoảng thời gian qua, ông ấy luôn thích nhắc đến ngươi trước mặt chúng ta.”

“Bệnh sao?” Trong lòng Lâm Uyên khẽ rung động, đặt giỏ hoa quả xuống rồi tiến vào một căn phòng.

Trong căn phòng đó, Vệ Thư Kính nằm trên giường với sắc mặt không tốt. Cả khuôn mặt tái nhợt, trên mũi còn đeo một dây thở oxy.

Ông ấy nhìn thấy Lâm Uyên thì mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi à.”

“Vệ lão sư, thân thể của ngài…”

Lâm Uyên nói ngắt quãng, không ngờ đối phương lại bệnh nghiện trọng như vậy. Rõ ràng lúc trước ông ấy vẫn còn khoẻ mạnh, bây giờ còn phải dùng đến máy trợ thở.

“Người đã lớn tuổi rồi, cũng nên đi." Ông ấy còn rất vui vẻ, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, dường như rất vui khi nhìn thấy Lâm Uyên đến nhà.

Con gái không vui: "Ba, ba đừng nói những lời như vậy, bây giờ y học rất phát triển.”

Thanh niên cũng trầm trầm nói: "Ba không thể cứ mang tâm trạng thế này để trị bệnh, chỉ là ung thư thôi mà, buổi chiều chúng ta nhập viện từ từ điều trị.”

“Ung thư ư?” Lâm Uyên thở dài không hỏi nhiều.

Dù là ở Lam Tinh hay là ở Trái đất, bệnh ung thư vẫn là một vấn đề khó khăn.

Giờ khắc này Lâm Uyên không còn nghĩ đến chuyện muốn hợp tác nữa, chân thành hỏi hệ thống: "Có cái gì có thể giúp đỡ được ngài ấy không?"

"Xin lỗi ký chủ, hệ thống không có cách nào giúp cả."

"Ta có thể làm nhiệm vụ..."

"Xin lỗi."

Tâm tình Lâm Uyên trở nên nặng nề.

Trên phương diện chỉ huy dàn nhạc, vị lão nhân này đã dốc lòng truyền thụ cho Lâm Uyên. Trong lòng của Lâm Uyên, địa vị của đối phương cũng giống với Dương Chung Minh xứng đáng trở thành thầy của hắn. Bây giờ thấy đối phương như vậy, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Vệ Thư Kính nói: "Các con không cần an ủi ta, sức khoẻ ta thế nào thì ta là người hiểu rõ nhất. Đã cao tuổi rồi, điều đáng tiếc chính là sau này không được nghe nhạc của Tiểu Lâm nữa.”

“Ngài muốn nghe gì, ta sẽ diễn tấu cho ngài ngay.” Lâm Uyên chân thành nói.

Lão nhân cảm nhận được sự an ủi: "Có được phần tấm lòng này của ngươi là đủ rồi, hôm nay ngươi đến chắc là vì chuyện khác nhỉ?”

“Ta có một buổi hoà nhạc muốn hợp tác cùng ngài nhưng trước đó không biết tình hình sức khoẻ của ngài.”

"Để ngươi thất vọng rồi, ta không giúp được gì."

"Tuyệt đối đừng như vậy nói, thân thể mới là quan trọng nhất!"

Lâm Uyên biết rõ sức khoẻ quan trọng thế nào, dù gì hắn cũng là người từng trải. Nếu không có hệ thống, thậm chí hắn cũng không sống được tới ngày hôm nay. Đáng tiếc hệ thống có thể cứu mình lại không thể cứu được người khác.

Vệ Thư Kính thở dài: "Thật sự là tiếc nuối, không thể chỉ huy bản giao hưởng của ngươi. Thậm chí ta không biết còn có thể nghe được tác phẩm của ngươi hay không?”

"Nhất định có thể!" Lâm Uyên đảm bảo nói.

Lão nhân nhếch khoé miệng, mỉm cười: "Chỉ hi vọng như thế, ta có thể giới thiệu cho ngươi vài nhạc trưởng ưu tú, năng lực của họ cũng không kém ta hơn ta là bao.”

“Không cần, nếu ngài không khoẻ, ta sẽ tự mình thử.” Lâm Uyên biết chỉ huy dàn nhạc nhưng năng lực của hắn kém hơn vị lão nhân này.

Cũng chẳng còn cách nào để giải quyết, nếu thực sự không được thì hắn có thể bắt hệ thống giao ra năng lực tương đương rồi tự mình lên đài chỉ huy. Mặc dù trong thâm tâm, Lâm Uyên vẫn muốn hợp tác với vị lão nhân mà mình kính nể nhất một lần nữa.

"Ngươi tự mình lên sao?" Lão nhân cười, tâm tình rất tốt: "Đúng là ngươi có thể thử, trước đó ta đã dạy ngươi không ít, thiên phú của ngươi rất tốt.”

"Cho nên ngài là lão sư của ta." Chỉ có hai người mới khiến Lâm Uyên thật tâm gọi là thầy, một là Dương Chung Minh, hai là Vệ Thư Kính.

“Có được tiếng thầy của ngươi, ta không còn gì tiếc nuối nữa.” Vệ Thư Kính mỉm cười rạng rỡ.

Tâm trạng ông rất tốt, đã đến từng tuổi này, sớm nhìn thấu chuyện sinh tử: “Bệnh này ta đã sớm biết, ‘Bản giao hưởng định mệnh' chính là lần cuối cùng ta lên đài chỉ huy. Khi đó ta liền biết mình phải trân quý thời khắc đó, vô cùng cảm tạ và rất xúc động.”

"Lão sư." Lâm Uyên cúi đầu kính cẩn: "Ngài bảo trọng thân thể."

...

Mãi cho đến khi xe cấp cứu đến, Lâm Uyên và con cái Vệ Thư Kính mới cùng đưa vị lão nhân này đến phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện.

Khi về đến nhà, tâm tình Lâm Uyên càng thêm nặng nề: "Hệ thống, ta muốn thăng cấp kỹ thuật chỉ huy dàn nhạc."

"Được." Sau hai phút, Lâm Uyên mở hai mắt ra, trong đầu có rất nhiều kiến thức mới.

Không có sự hưng phấn và cảm giác mới lạ, lúc này Lâm Uyên lại liên hệ với dàn nhạc mình hợp tác lần trước. Sau một tuần, Lâm Uyên đích thân mang theo một video đã được thu sẵn đến bệnh viện thăm Vệ Thư Kính.

Lần này sức khoẻ của ông ấy không tốt lên mà còn nghiêm trọng hơn, lúc nói chuyện để lộ sự suy yếu. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy video của Lâm Uyên, trên môi tràn ngập sự vui mừng.

"Ngươi chỉ huy rất tốt. "

"Là ngài dạy bảo tốt."

"So với việc chỉ huy, bản giao hưởng của ngươi càng tốt hơn. Nhất là chương nhạc thứ tư, có dàn hợp xướng gia nhập, vô cùng đặc sắc, thậm chí còn đinh thép hơn cả bản giao hưởng định mệnh. Nó gọi là gì thế?”

“Chương nhạc thứ tư, tên là ‘Hoan Lạc Tụng".”

“Hoan Lạc Tụng…” Ông ấy lần nữa mỉm cười: "Tên rất hay."

Bản giao hưởng thứ chín do Ludwig van Beethoven sáng tác, cuối năm 1823 thì hoàn thành.

Nên khúc nhạc này được gọi là ‘Bản giao hưởng hợp xướng", có tổng cộng bốn chương nhạc. Được giới âm nhạc công nhận là bản giao hưởng đỉnh cao nhất trong sự nghiệp hoà nhạc của Beethoven.

Trong đó chương nhạc thứ tư có riêng một tên gọi: “Hoan Lạc Tụng". Lâm Uyên tăng ca làm thêm giờ để thu âm video, chính là hy vọng ông ấy có thể nghe được khúc nhạc này sớm hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận