Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 194: Dây Chuyền
"Truyện ngắn mạng?"
Lâm Uyên lúc này mới nhớ tới trong tay còn hai bộ truyện ngắn chưa phát hành.
Bây giờ chính là thời cơ tốt, Tần - Tề đã thống nhất, lại thêm giải nhất văn học của bộ lạc lên đến một triệu!
Nếu không lấy được giải nhất thì tiền thường giải nhì, giải ba cũng không thua kém là bao.
Đúng.
Lâm Uyên cảm thấy hai bộ tác phẩm còn lại trong tay mình, tùy tiện xuất ra một bộ thì lọt vào top ba không phải vấn đề.
"Hiện tại, ngài có tác phẩm nào không?"
Vệ Long có chút khẩn trương, sau khi phát hành «Cái chết của tiểu lại», hắn đã liên lạc với Sở Cuồng không chỉ một lần, nhưng Sở Cuồng vẫn một mực nói không có linh cảm.
"Có." - Lâm Uyên quả quyết nói.
Vệ Long thở phào một cái, tâm tình trong lòng vui vẻ:
"Một lúc nữa ta sẽ gửi địa chỉ email của ta cho ngài, ngài lúc nào có thể gửi tác phẩm tới?"
"Vài ngày nữa."
"Được, vậy ngài phải nhanh lên một chút, chũng tôi muốn gấp rút chuẩn bị để phát hành nó vào tháng ba."
"Không thành vấn đề" - Lâm Uyên trả lời dứt khoát.
Đương nhiên là Lâm Uyên muốn làm rồi, điều kiện lần này hắn cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi cúp máy, Lâm Uyên liền mang theo máy tính đi đến ê- kíp phim.
Với vai trò là một Biên kịch, Lâm Uyên rất ít khi can thiệp vào việc quay chụp thực tế của «Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương».
Bởi vì Dịch Thành Công đã dựa theo chính xác yêu cầu của hắn để quay, thêm vào đó, đã có Giám đốc sản xuất Trầm Thanh làm chủ công việc hậu cần của ê- kíp.
Vì vậy, hắn có rất nhiều thời gian trong phim trường làm chuyện của mình.
Ngược lại cũng không có ai ở phim trường dám quản Lâm Uyên làm gì.
Lâm Uyên sở dĩ vẫn có mặt trên phim trường đơn giản là vì hắn sợ đột nhiên phát sinh những tình huống khẩn cấp mà thôi.
Hắn tìm một chỗ yên tĩnh để gõ chữ, sau đó bắt đầu cân nhắc xem nên chọn bộ nào.
Chọn một trong hai.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Lâm Uyên cũng đưa ra quyết định.
Hắn gõ ra hai chữ tiêu đề:
Dây chuyền.
Là môt bộ truyện ngắn mạng, «Dây chuyền» nhiều nhất cũng chỉ hơn 5 nghìn chữ, Lâm Uyên sẽ không mất nhiều thời gian để gõ.
Điều hắn thực sự cần dành thời gian để làm không gì khác ngoài điều chỉnh bối cảnh.
[Trên đời có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp động lòng người, những người đó thường bị vận mệnh trêu đùa, sinh ra trong gia đình bần tiện.
Nàng không có của hồi môn, không có cách nào cũng không có hi vọng khiến cho một người vừa có tiền lại vừa có địa vị biết đến nàng, hiểu nàng, yêu nàng, cưới nàng... Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể kết hôn với một nhân viên nhỏ trong Bộ Giáo Dục. ]
Nếu như nói «Món quà giáng sinh» là một trong những tác phẩm tiêu biểu của O. Henry.
Thì tác phẩm «Dây chuyền» mà Lâm Uyên đang viết chính là một trong những tác phẩm tiểu biểu của Guy De Maupassant.
Là một bậc thầy truyện ngắn tầm cỡ thế giới, nổi tiếng ngang ngửa O. Henry, mặc dù khác với phong cách của O. Henry, nhưng mỗi người bọn họ đều có những tác phẩm tiêu biểu rất xuất sắc.
Đó là lý do tại sao Lâm Uyên lại rất tự tin về tác phẩm «Dây chuyền».
Về phần điều chỉnh bối cảnh, Lâm Uyên đã quá quen thuộc với việc này.
Nhưng để tránh xuất hiện sai xót, Lâm Uyên đã tốn hai giờ để hoàn thiện bối cảnh mới, sau đó tỉ mỉ kiểm tra lại, tận lực để cho câu chuyện này không có chút sơ hở gì. .
Khi Lâm Uyên đang viết «Dây chuyền», Vệ Long sau khi nói chuyện điện thoại xong liền đến gặp Hàn Tể Mỹ - giám đốc điều hành bộ phận văn học của Bộ Lạc để báo cáo tình hình.
Lúc này.
các biên tập viên cũng lần lượt liên lạc với nhóm tác gia rồi lập danh sách và báo cáo lại tình hình cho Hàn Tể Mỹ.
"Văn Đạt, Trầm Công Phương, Nguyệt Mai..."
Hàn Tể Mỹ nhìn danh sách trên tay, sắc mặt dần dịu đi.
Có thưởng lớn tất nhiên sẽ có người chăm chỉ.
Bất luận xem xét trên phương diện nào, đội hình các tác gia truyện ngắn của Bộ Lạc lần này so với hoạt động lần trước đều xa hoa hơn nhiều!
Mà trong danh sách xuất hiện rất nhiều cái tên ở trong giới truyện ngắn mạng cũng được coi như là nhân vật đại danh lẫy lừng.
Có những người này gia nhập vào cùng liên minh, Hàn Tể Mỹ cảm thấy lưu lượng người truy cập nền tảng văn học Bộ Lạc trong tháng ba chắc chắn sẽ không tệ.
Đến lượt Vệ Long đưa danh sách các tác gia lên.
Hàn Tể Mỹ nhìn một chút, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ở một cái tên:
"Sở Cuồng."
Bên trong phần danh sách này lại có Sở Cuồng?
Hàn Tể Mỹ không nhịn được nở nụ cười:
"Đây chính là tác gia đã đạt hạng nhất hoạt động lần trước của chúng ta, hoạt động lần này có hắn tới tham gia lại càng có ý nghĩa hơn rồi."
"Sở Cuồng sẽ tham gia sao?"
Tổng biên tập ở bên cạnh có chút bất ngờ, chợt cũng bật cười theo rồi nói:
"Hắn có thể tham gia đúng là chuyện tốt. Mặc dù đội hình lần này rất hoa lệ, phần lớn tác gia đều có danh tiếng vang dội hơn Sở Cuồng, nhưng dù sao Sở Cuồng cũng là tác gia hạng nhất của hoạt động lần trước, hắn tham gia hiển nhiên cho thấy hoạt động lần này của chúng ta có mấy phần kế thừa rồi. Ta cảm thấy sau này những hoạt động tương tự có thể mỗi năm làm một lần, làm thành một điểm đặc sắc của bộ phận văn học Bộ Lạc chúng ta."
Hàn Tể Mỹ gật đầu.
Đây có thể xem như một biện pháp tốt.
Vệ Long cười nói:
"Ta vốn chỉ định thông báo, cũng không có hi vọng quá lớn, trước đây Sở Cuồng đã từ chối rất nhiều lời mời gửi bản thảo cho chúng ta, nói là không có linh cảm, nhưng lần này, ta nghĩ Sở Cuồng cũng muốn khai hỏa ở thị trường mới, tạo dựng tên tuổi của mình trong cả hai tỉnh, dù sao làm vậy lượng độc giả cũng phải tăng lên gấp đôi."
"Lời thì nói như vậy." - Tổng biên tập lắc đầu nói:
"Nhưng mỗi lần nhóm tác gia xuất thủ, trình độ chung lần này không thể so sánh với nhóm người lần trước, muốn lần nữa giành được thứ hạng cao, chỉ sợ Sở Cuồng cũng không còn dễ dàng như trước nữa."
"Vậy cũng chưa chắc." - Vệ Long lên tiếng phản bác:
"Ta nghĩ là thực lực của Sở Cuồng so với những đại lão tác gia đó không hề thua kém, chỉ là tác phẩm của hắn tương đối ít, cho nên danh tiếng và lý lịch ở lĩnh vực truyện ngắn mạng mới không bằng mấy vị đại lão tác gia mà thôi."
Tổng biên tập cũng không phản bác gì thêm chỉ cười cười nói:
"Ta cũng hy vọng là như vậy."
Bộ phận văn học của Bộ Lạc mời tác gia, đương nhiên trình độ càng cao càng tốt.
Đúng lúc này.
Ngoài cửa bỗng nhiên có một vị tổng biên tập vội vội, vàng vàng chạy vào, sắc mặt có chút hốt hoảng nói:
"Xảy ra chuyện rồi."
"Sao thế?" - Hàn Tể Mỹ khẽ cau mày.
Tổng biên tập này vẻ mặt đau khổ nói:
"Ta vừa mới gọi điện thoại cho Phùng Hoa lão sư, muốn mời hắn tham gia hoạt động lần này, hắn từ chối rồi."
"Phùng Hoa?" - Tổng biên ngẩn người, rồi bật cười nói:
"Phùng Hoa lão sư từ chối chúng ta không phải là điều bình thường sao, hắn chính là đại lão trong lĩnh vực truyện ngắn mạng, được khen là một trong ba đầu tàu, là một tác gia đỉnh cao chân chính. Hắn nổi danh một năm chỉ viết một bộ truyện ngắn, mà năm nay hắn đã viết một bộ rồi, ta không nghĩ tới ngươi lại có định mời hắn."
"Nhưng vấn đề là..."
Vị tổng biên tập này bất đắc dĩ nói:
"Phùng Hoa lão từ chối ta, không phải là bởi vì hắn không muốn tham gia hoạt động văn học của Bộ Lạc chúng ta mà là hắn đã nhận lời mời của Blog, đây là do chính miệng hắn nói với ta!"
Xoạch!
Vừa nói xong.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi!
Ngay cả Hàn Tể Mỹ cũng đột nhiên cảm thấy chuỗi danh sách hoa lệ trên tay này không còn thơm nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận