Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 208: Có Một Chỗ Đứng

Có học sinh nói: "Rõ ràng là năm con tôm mà?"

"Đúng vậy."

"Đúng là chỉ có năm con."

"Chờ một chút..."

"Các ngươi nhìn bên cạnh bầy tôm đi."

"Giống như còn một con tôm nữa?"

"Là đầu tôm, còn có cả chân và râu."

"Nhạt quá, gần như nhìn không ra!"

"Đúng là sáu con!"

"Con thứ sau này bị che rồi, nhưng quả thật là nó tồn tại."

"..."

Đám người đột nhiên im lặng.

Loại này kết cấu vừa ảo vừa thực, là một loại kỹ thuật cao siêu trong quốc họa, rất nhiều người đều không làm được, thậm chí mọi người cũng không thể tưởng tượng được Lâm Uyên đã phác họa ra cảm giác này bằng cách nào. Mặc dù không thể hiểu bức họa này có chỗ nào tốt khiến cho cả giáo sư và các giáo viên đều thán phục, nhưng ít nhất mọi người cũng đều hiểu, tiêu chuẩn của bức họa này vô cùng cao.

"Lâm Uyên, bức họa này có thể bán cho ta không?"

Khổng An bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên, điều không ai ngờ tới là giờ phút này, trong lòng Khổng An hoàn toàn không công nhận Lâm Uyên là học trò nữa.

Bởi vì Khổng An hiểu trình độ quốc họa của Lâm Uyên còn cao hơn so với một giáo sư như hắn!

"Khổng giáo sư!"

La Vi bỗng nhiên lên tiếng: "Bức họa này, Lâm Uyên lão sư đã bán cho ta rồi! Chắc không phải ngươi định cướp đồ của học trò chứ?"

Nha đầu này lúc trước còn gọi là "ngài" mà lúc này thái độ lại hoàn toàn thay đổi.

"Hơn nữa ta đã đồng ý với Lâm Uyên lão sư, sau này sẽ làm trợ lý vẽ manga cho hắn. Ta đã vì bức họa này mà tổn thất rất lớn!"

Mọi người đều không nói ra lời.

Thắng bại lần này còn cần phán xét sao?

La hội trưởng cũng đã gọi đại thần là "Lâm lão sư" rồi.

Khổng An nhìn chằm chằm «Lục Hà Đồ», cảm giác có chút tiếc nuối, nhưng La Vi đã nói như vậy, hắn cũng không thể tranh giành, chỉ có thể bất lực nói:

"Ngươi cũng thật có phúc, bức họa này rất quý giá, nhớ phải cất giữ thật tốt."

"Vâng."

Thái độ của La Vi khiêm nhường trở lại, không tranh giành, ngài quả thật là một giáo sư tốt.

Các giáo viên khác đều nhìn về phía Lâm Uyên:

"Có thể chụp hình không?"

"Được."

Lâm Uyên không phản đối.

Hắn chỉ chú ý tới danh tiếng hội họa của mình đang tăng lên.

Tách tách...

Tất cả giảng viên có mặt đều chụp ảnh, bao gồm cả Khổng An, hơn nữa còn chụp liên tiếp rất nhiều ảnh.

"Bức họa này hình như không có chữ ký."

Khổng An chụp xong liền nhìn về phía Lâm Uyên: "Ngươi ký tên đi chứ."

Lâm Uyên lắc đầu: "Không cần."

Bức họa này là muốn bán cho La Vi, trước khi ra cửa hắn đã cùng La Vi giao dịch, La Vi đã ra giá một triệu.

So với giá trị thực sự của bức tranh này, một triệu chỉ như giọt nước trong đại dương.

Nhưng Lâm Uyên hiểu, bức họa này do chính mình vẽ, nên giá trị so với chính Tề Bạch Thạch tự vẽ không thể đem ra so sánh được.

Mặc dù, bức họa này cũng có thể tính là Tề Bạch Thạch tự mình vẽ.

Ngoài ra, La Vi còn đồng ý làm trợ lý manga cho Lâm Uyên ba năm.

Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao hắn cũng không thể bán bức họa này với mức giá trên trời được.

Nói cách khác.

Ngươi vẽ ra «Hoa hướng dương» của Van Gogh, cho dù là y chang bản gốc của Van Gogh cũng vô dụng, bức họa chỉ cần không phải của Van Gogh tự vẽ thì liền không đạt đến giá trị thực sự của nó.

Đạo lý này Lâm Uyên vẫn hiểu rõ.

Ngay cả là Tề Bạch Thạch tự mình vẽ thì khi mới bắt đầu, bức họa của ông cũng sẽ không đáng giá bao nhiêu.

Đáng tiền là do sau đó ông nổi danh, là sau khi già rồi, thậm chí sau khi qua đời mới bắt đầu đáng giá.

"Bức họa này có thể lấy ra dự thi."

Khổng An nhìn về phía Lâm Uyên và đưa ra đề nghị.

La Vi vội vàng nói:

"Ta sẽ đem đi triển lãm."

Lâm Uyên gật đầu, làm như vậy cũng có thể tăng thêm nhiều danh tiếng cho hắn, danh tiếng hội họa của hắn so với âm nhạc và văn học thì kém hơn nhiều.

"Tản ra đi."

Khổng An vẫy tay về phía mọi người rồi nói.

Hầu hết các sinh viên vẫn còn mơ hồ, một số ít khác thì lưu luyến không rời, bọn họ cũng muốn chụp hình nhưng Khổng An không cho vào, mọi người chỉ có thể chụp từ xa.

Ai cũng đều hiểu lý do Khổng An không cho mọi người vào.

Bức họa này chưa có biện pháp bảo vệ, nếu có quá nhiều người chen nhau lên vạn nhất bức họa bị hư hại thì thật đáng tiếc.

"Ngươi có thể tiếp tục vẽ ra bức họa như vậy không?"

Đám đông gần như đã giải tán hết, Khổng An mới quay ra hỏi Lâm Uyên.

Lâm Uyên lắc đầu, nói:

"Đây là bức họa đẹp nhất và duy nhất mà ta có thể vẽ, ta không có cách nào để sao chép."

Khổng An tiếc nuối nói:

"Ta còn muốn một bức họa của ngươi. Sau này có thể vẽ cho ta một bức không?"

"Ta sẽ cố gắng hết sức."

Lâm Uyên không biết sau này mình còn có thẻ nhân vật tương tự như vậy không.

Khổng An gật đầu một cái.

Hắn cũng không hoài nghi lời nói của Lâm Uyên.

Bức họa này là tuyệt tác, Lâm Uyên chỉ có thể vẽ một lần cũng là điều bình thường, cũng giống như việc sáng tác ca khúc, khi có linh cảm, tự nhiên cũng sẽ phát huy vượt xa bình thường.

Nhưng phát huy tốt như thế nào, cũng phải khẳng định một điều:

Lâm Uyên quả thật là một bậc thầy quốc họa!

Chuyên môn của hắn thực ra không phải bột nước, cũng không phải phác họa, mà là loại hình được hoan nghênh và có nhiều người học nhất ở Lam Tinh:

Quốc họa!

Thật đáng kinh ngạc!

Bột nước và phác họa lại không phải chuyên môn chính của Lâm Uyên.

"Tương lai ngươi chắc chắn sẽ trở thành một danh họa đại sư."

Đây là đánh giá cuối cùng của Khổng An, trên thực tế bức họa này của Lâm Uyên đã đạt đến trình độ đại sư, nhưng hẳn là hắn sẽ không trực tiếp công nhận thực lực đại sư của một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Cũng là bất đắc dĩ.

Trong giới hội họa ở Lam Tinh là luận về trình độ.

Chỉ là bắt đầu từ bây giờ, trong giới hội họa Lam Tinh, ít nhất đã có một chỗ cho Lâm Uyên rồi, Khổng An hắn sẽ vì Lâm Uyên mà hết mình cổ vũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận