Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 241: Phim Trực Tuyến

Nói ví dụ như « Lôi Bạo ».

Làm dự án điện ảnh trọng điểm của Tinh Mang, vì để ban đầu lấy được khung giờ chiếu tốt nhất, lão Chu cùng những người trong ban điện ảnh đã gửi cho người phụ trách cục điện ảnh kia không ít chỗ tốt.

Chẳng lẽ lão Chu còn phải vì « Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương » tặng quà?

Vậy cần đưa bao nhiêu tiền nữa?

Nhưng đưa hữu dụng thì không sao.

Mấu chốt là « Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương » phim này coi như cho nhiều hơn để lấy được khung giờ tốt cũng vô dụng.

Quyết định bộ phim có kiếm được tiền hay không không phải cục điện ảnh, càng là không phải công ty giải trí, mà là các đại lão gia người xem!

Lão Chu kêu khổ nói: "Đúng là có thể đổi khung giờ chiếu, nhưng vô luận đổi thế nào, suất chiếu bộ phim của ngươi cũng rất khó lấy được nhiều, dù sao khung chiếu trong hè này giống như miếng bánh đã bị chia hết từ lâu rồi, bộ phim này của ngươi một không minh tinh, hai vô danh đạo diễn, ba tiền đầu tư thấp..."

Không có đầu tư lớn.

Không có đạo diễn thành danh.

Không có diễn viên nổi tiếng.

Loại này điện ảnh được gọi chung là "Tam vô điện ảnh"...

Không phải là chưa có trường hợp tam vô điện ảnh lấy nhỏ thắng lớn, nhưng loại tác phẩm như vậy cực kỳ hiếm gặp, cho nên cục điện ảnh không có khả năng quá nhiều cảm tình đối với tam vô điện ảnh.

Cũng không phải lão Chu cố ý từ chối.

Mà là lão Chu dù muốn trợ giúp, cũng không làm sao cầu cạnh được bên trên.

Hắn chỉ có thể an bài cho « Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương » một ít tài nguyên quảng cáo trong công ty, dù sao cũng phải báo danh một phát, phim này quay chụp cũng xong rồi, không thể không cho người ta chiếu phim chứ?

"Vậy thì không ra rạp nữa."

Lâm Uyên sau khi hơi cân nhắc tự hỏi, bỗng nhiên mở miệng nói.

Lão Chu mặt liền biến sắc.

Đứa nhỏ này... Tức giận rồi?

Hắn hướng về phía Lâm Uyên, cẩn thận từng li từng tí dỗ dành: "Phim này cũng đã xong hậu kỳ, sao lại không ra rạp, chúng ta cũng phải thử qua một chút, nếu như bộ phim biểu hiện ổn, nói không chừng có thể đánh ra tiếng tăm, có tiếng tăm rồi, bộ phim sẽ lấy được thêm suất chiếu và khung giờ chiếu tốt hơn..."

Lâm Uyên lắc đầu.

Lão Chu nói là tình huống thông thường.

Nhưng Lâm Uyên lại biết, xuất chiếu không đủ, rồi thời gian chiếu cũng an bài vào mấy khung giờ rác rưởi, đại khái sẽ đưa đến cục diện bộ phim trực tiếp trượt dốc đến chết.

Bộ phim nhỏ có thể nghịch tập thực ra cũng có, nhưng chân chính hoàn thành nghịch tập, thực ra không có mấy người.

Lâm Uyên không tính đem hi vọng đặt ở cái hi vọng nghịch tập hư vô phiêu miểu.

Nếu như bình thường, rất có hi vọng điện ảnh nghịch tập, dù sao « Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương » trên địa cầu được coi như bộ hài kịch cực kỳ thành công của Tinh gia rồi.

Nhưng bây giờ...

Hi vọng rất mong manh.

Tần Tề thống nhất, trên thị trường điện ảnh, các công ty lớn đang ở đấu pháp, thần tiên đánh nhau, bao nhiêu người đỏ mắt nhìn chằm chằm cái kỳ nghỉ hè này?

Có lẽ sẽ không có xuất chiếu...

Cùng thời kỳ người ta đưa ra phim điện ảnh đầu tư mấy trăm triệu còn không ít, chẳng lẽ cũng không có một bộ nào đả động được người xem sao, dựa vào cái gì để cho bộ điện ảnh chưa tới mười triệu của ngươi ra mặt chèn ép?

Cơ sở để nghịch tập, là cùng thời kỳ không có phim bom tấn, hoặc là bắt được khung giờ chiếu ngon lành.

Liền lấy một ví dụ trên Địa cầu về lần nghịch tập kinh điển của « Crazy Stone ».

Tất cả mọi người đều nói bộ phim này đầu tư thấp nghịch tập biết bao bộ có đầu tư khủng, như trong sách giáo khoa, lại bỏ quên một nhân tố trọng yếu:

Thời điểm công chiếu, các bộ phim cùng thời kỳ một cái bom tấn cũng không có!

Phải biết, người xem cũng biết tính toán tiền nong.

Cùng một giá vé không sai biệt lắm, phải đi nhìn một bộ cả đống kỹ xảo đặc hiệu, trải nghiệm thịnh yến thị giác tinh tế có lợi hơn, hay là đi xem một bộ đầu tư nhỏ có lợi hơn?

Câu trả lời rất rõ ràng.

Cho nên Lâm Uyên không dám đánh cuộc tháng bảy kỳ nghỉ hè không có bom tấn.

Nhất là sau khi nghe lão Chu phân tích, Lâm Uyên đột nhiên minh bạch kỳ nghỉ hè này đang nguy hiểm cỡ nào.

Trước đây hắn hoàn toàn bỏ quên một điểm này.

Đây cũng là do trong đầu Lâm Uyên chỉ có kiến thức lý thuyết sách vở, không có chút kinh nghiệm liên quan đến thực tiễn.

Cũng may lão Chu nói tới xuất chiếu khiến Lâm Uyên kịp phản ứng.

Thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Với kỳ nghỉ hè đối đầu cướp phòng vé với đội đầu tư lớn quá không sáng suốt rồi.

Hắn nghĩ lại đã có phương án mới, nói với lão Chu ý kiến riêng của mình: "Có thể không cần ra rạp, trực tiếp truyền bá qua mạng."

"Không ra rạp..."

Lão Chu giờ mới hiểu được ý tứ của Lâm Uyên, biểu tình có chút ngoài ý muốn: "Ngươi muốn nói đến, phim trực tuyến?"

Phim trực tuyến chính là điện ảnh trên internet.

Internet đại điện ảnh không cần rạp chiếu, tiêu chuẩn xét duyệt cũng thấp, rất nhiều điện ảnh đầu tư nhỏ, chính là dựa vào phim trực tuyến để kiếm tiền.

Đương nhiên, đối với công ty điện ảnh lớn chân chính mà nói, trực tuyến có kiếm được bao nhiêu thì cũng là tiểu đả tiểu nháo.

Nếu như nói doanh thu của điện ảnh chiếu rạp, lợi nhuận là lấy trăm triệu làm đơn vị.

Như vậy phim trực tuyến, cao nữa cũng chính là kiếm vài triệu.

Lão Chu cho rằng Lâm Uyên mù quáng tự tin, giống như mỗi một thanh niên mới ra đời, nghĩ phim của mình đệ nhất thiên hạ.

Kết quả không nghĩ tới, Lâm Uyên lại nguyện ý lùi một bước, lựa chọn phát trực tuyến, mãnh liệt vì « Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương » được trình chiếu mà chọn con đường nhỏ.

Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận