Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 58: Tiền Nhuận Bút Của Sở Cuồng
Hắn làm tổng biên tập tạp chí «Thú Độc» mười năm rồi, xem qua vô số truyện ngắn ưu tú. Trước mắt hắn đây là một trong mấy bộ cao cấp nhất mà hắn từng đọc trong ngày tháng mười năm công tác. Dĩ nhiên đây là đánh giá cá nhân của Vưu Vinh, dù sao mỗi người đối với tác phẩm văn học đều có cái nhìn riêng.
Nhưng Vưu Vinh tin tưởng.
Cho dù ai nhìn «Món Quà Giáng Sinh», cũng rất khó cho ra đánh giá thiếu sót, vì cố sự như vậy đánh quá sâu vào lòng người. Nhất là đoạn kết câu chuyện càng làm cho người ta không ngờ, trở về nhìn từ đầu lại cảm thấy hợp tình hợp lí.
Nhưng không nghi ngờ một chút nào:
Bộ này tiểu thuyết chính mình muốn rồi!
Vưu Vinh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Sở Cuồng, dứt khoát nói ra ý nghĩ của mình:
"Rất vinh hạnh bản thân có thể trở thành nhóm độc giả đầu tiên của bản tiểu thuyết này, ta nguyện ý đại biểu Nhà Xuất Bản ra giá hai trăm nghìn mua lại. Không phải nói tiểu thuyết này giá trị là hai trăm nghìn, mà là tạp chí chúng tôi quy định tiền nhuận bút mỗi loại đều có hạn mức tối đa."
"Hai trăm nghìn sao?"
Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao đối phương chỉ là cung cấp một con đường phát hành «Món Quà Giáng Sinh», chính mình lại không phải loại mua bán bản quyền tiểu thuyết, cho nên hắn cũng không khó tính.
"Cái gì hai trăm nghìn?"
Giờ phút này Lâm Uyên đang theo chị gái và em gái đi dạo phố, chị gái Lâm Huyên nghe được Lâm Uyên gọi điện thoại, lỗ tai nhất thời dựng lên, nhưng Lâm Uyên cũng không tính bại lộ thân phận của mình, chỉ là đối phó nói: "Tiền lương."
"Đi, Dao Dao!" - Lâm Huyên nghe câu này, liền kéo em gái quay lại:
"Vừa mới quần áo xem ở chỗ kia quả thật rất đẹp, mặc dù giá cả trên dưới hơn ba nghìn, nhưng ai bảo ngươi có một người anh trai lắm tiền như vậy?"
"Không muốn."
Lâm Dao căn bản không nỡ mua.
Mặc dù Lâm Uyên thật giống như trở nên có tiền, nhưng tiết kiệm tiền là thói quen đã ăn vào trong xương ba đứa trẻ họ Lâm. Vô luận Lâm Uyên hay là Lâm Huyên hoặc là Lâm Dao cũng không thể bởi vì chợt có tiền mà trở nên tiêu tiền như nước.
Lâm Uyên nói: "Vậy chúng ta trở về đi thôi."
Lâm Huyên hừ nói: "Anh trai gì thật nhỏ mọn."
Lâm Uyên rất phối hợp lộ ra nụ cười keo kiệt, hắn sẽ không thừa nhận chính mình trước vừa mua cho Lâm Dao hai bộ quần áo lông vũ kia, cũng không có bộ nào giá thấp hơn 3 nghìn cả. Nếu không em gái mặc sẽ có gánh nặng.
Về đến nhà.
Lâm Huyên bắt đầu thường xuyên nghe điện thoại, đại khái là nghỉ cuối năm chất đống công việc cần xử lý. Sau khi liên tục nói chuyện điện thoại xong, Lâm Huyên buồn rầu nằm trên ghế sa lon, phàn nàn nói:
"Tiền bối trong công ty nói nhóm tác giả đến mỗi Xuân Tiết đều sẽ kéo bản thảo, năm nay ta coi như là thấy được. Tháng sau phỏng chừng có năm phần mười tác gia giở bệnh loét mũi, Tổng Biên phỏng chừng suy nghĩ giết ta đều có."
"Bệnh loét mũi có ý gì?"
Muội muội Lâm Dao tựa hồ đối với cái này thật tò mò.
Lâm Huyên giải thích: "Bệnh loét mũi là thuật ngữ chuyên nghiệp trong giới tạp chí hoặc báo chí. Vốn là bài viết đã sắp xếp từ trước, đầy đủ thông tin còn quảng cáo in trên trang bìa, nhưng đến ngày xuất bản lại không thể kịp thời đóng bản thảo tới nên ở bên trong nội dung trống không. Ở trong giới tiểu thuyết chúng ta, bệnh loét mũi chính là chỉ kéo dài thời gian gửi bản thảo."
Lâm Dao hỏi: "Vậy bị kéo bản thảo làm sao bây giờ?"
Lâm Huyên than thở: "Thông thường đối với tác gia mà nói là tồn tại deadline. Trước tiên chính là cùng biên tập viên ước định cẩn thận thời điểm phải nộp bản thảo, ở thời gian này nộp lên còn có thể tiến hành vui vẻ công việc sửa chữa hoàn thiện bản thảo. Mà giả sử tác gia không viết xong sẽ nguy hiểm đến thời gian xuất bản. Có thể nói deadline đối với tác gia là thứ phi thường đáng sợ, nhưng đối với một vài người có chút thiên phú cùng nhân khí mà nói, mang bệnh loét mũi đạp gãy deadline gần như đã thành cá tính nhãn hiệu của bọn họ."
Lâm Dao quan tâm hỏi: "Sẽ trừ tiền sao?"
Lâm Huyên lắc đầu một cái: "Tiểu Tác Giả là không dám kéo bản thảo, chúng ta có hợp đồng ràng buộc, không viết ra được bản thảo có thể trừ tiền hắn. Còn nói về các tác gia nhân khí cao, mặc dù chúng ta có hợp đồng, nhưng kỳ thật cũng không dám bởi vì bọn họ kéo bản thảo mà khấu trừ tiền nhuận bút.
Tỷ như Đông Phong lão tặc, người này là tác gia có mặt mũi lớn nhất mà nhà xuất bản chúng ta hợp tác. Hắn luôn là kéo dài hơn mấy tháng mới đóng một lần bản thảo, nhưng chúng ta không ai dám nói thêm cái gì, chỉ có thể dựa theo thông lệ thúc giục một chút."
"Như vậy a."
Mặc dù là chị và em gái nói chuyện, nhưng Lâm Uyên lại ở một bên nghe rất nghiêm túc. Mặc dù hắn kéo danh tiếng Sở Cuồng lên trong giới tiểu thuyết xuất bản, nhưng kỳ thật cũng không biết những kiến thức trong nghề như vậy.
Cho nên nghe còn thấy rất thú vị.
Tỷ như chị gái nói, vượt qua bảy thành tác gia cũng đã từng trải qua kéo bản thảo, xem ra thị trường xuất bản sách cũng giống với văn đàn tiểu thuyết mạng trên địa cầu, luôn để cho độc giả phiền não với vấn đề mòn mỏi chờ đợi ra chương mới.
"Cũng có một tin tức tốt."
Lâm Huyên bỗng nhiên có chút hưng phấn nói:
"Trước nghỉ lễ ta đi thăm hỏi một vị nữ tác gia mới vừa cùng Nhà Xuất Bản khác kết thúc hợp đồng, mời nàng đi tới Nhà Xuất Bản chúng ta viết sách, cuối cùng nàng lại đồng ý. Bây giờ nàng là người có mặt mũi nhất mà ta phụ trách, hơn nữa nàng viết tác phẩm mới ta cũng đã xem, cảm giác thật phi thường tuyệt vời, phỏng chừng qua hết năm thì sẽ chính thức xuất bản rồi!"
"Biên tập là lấy phân chia lợi nhuận?"
Lâm Uyên hỏi ra vấn đề mình quan tâm.
Chị gái lắc đầu: "Nói phân chia lợi nhuận cũng không phải, nhưng ý tứ đại khái thì gần như vậy. Biên tập viên chủ yếu là khảo hạch thành tích, nếu như dưới cờ không có ai rất lợi hại, vậy thành tích sẽ rất khó nhìn, ảnh hưởng đến tiền lương cùng tiền thưởng cuối cùng chúng ta được nhận. Cho nên cùng phân chia cũng không khác nhiều, bằng không ta tại sao phải đi ra ngoài tân tân khổ khổ cày cuốc đây."
"Sở Cuồng đâu?"
Em gái Lâm Dao ý tưởng đột phát: "Chị không phải nói chính mình nhận biết Sở Cuồng ư? Lúc hắn viết xong quyển tiểu thuyết ký với công ty hiện tại, ngươi có phải là cũng có thể đem hắn đào được về tay, để hắn viết sách mới?"
"..."
Lâm Huyên bật cười nói: "Ngươi còn thật quan tâm Sở Cuồng nha. Công ty Sở Cuồng ký hợp đồng gọi là Ngân Lam Thư Khố, đây là một trong những công ty xuất bản lớn nhất Tần Châu. Công ty của ta so với Ngân Lam Thư Khố căn bản không đáng nhắc tới, cho nên Sở Cuồng người bình thường không thể đào nổi. Ngân Lam Thư Khố sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp cùng Sở Cuồng tiếp tục hợp tác."
"Vậy hắn rất nổi tiếng nha."
Lâm Dao nhìn Lâm Uyên một cái.
Lâm Huyên gật đầu: "Làm người mới trong giới Tiểu thuyết gia đề tài thanh xuân ảo tưởng, Sở Cuồng được gọi là nhất thư thành thần. Lượng tiêu thụ «Võng Vương» tháng trước thống kê là một trăm bốn mươi vạn sách. Hắn ở trong toàn bộ thể loại thanh xuân ảo tưởng chung quy xếp hạng thứ mười hai."
"Mới thứ mười hai?"
"Cái gì gọi là mới mười hai. Trong thị trường cạnh tranh khổng lồ, bán ra một trăm bốn mươi vạn sách, có nghĩa là Sở Cuồng tháng trước tiền nhuận bút phân chia có hơn một triệu, đây là ta giả thiết tình huống hắn ký hợp đồng người mới phổ thông. Dĩ nhiên dựa theo tình huống hiện tại, qua hết năm hợp đồng phân chia của hắn hẳn sẽ tăng."
Lâm Uyên ngạc nhiên.
Chị gái lại biết đại khái tiền nhuận bút tháng trước của hắn!
Nhưng như đã nói qua, «Võng Vương» lượng tiêu thụ cuối cùng có thể phá một triệu bản, hẳn cảm tạ tuyển thủ Tennis nhà nghề trợ công. Mặc dù Lâm Uyên không quan tâm những tin tức ngoài lề nhưng cũng biết, có tuyển thủ tennis chuyên nghiệp thừa nhận quyển sách này có giá trị cùng kiến thức chuyên môn sâu, mang tới cho quyển sách này không ít nhiệt độ.
Ngay sau đó.
Lâm Uyên bỗng nhiên bắt được trọng điểm trong câu nói của chị gái, hỏi: "Tại sao nói hợp đồng phân chia của Sở Cuồng muốn tăng?"
"Đây là tất nhiên."
Lâm Huyên chắc như đinh đóng cột nói:
"Lúc ký hợp đồng xuất bản «Võng Vương» là trên cơ sở không ai nghĩ tới căn bản quyển sách này sẽ cháy mạnh. Nhưng bây giờ quyển sách này lại HOT như vậy, Nhà Xuất Bản nói thế nào cũng sẽ xem xét cho Sở Cuồng tăng lên phân chia, nếu không quyển sách kế tiếp bọn họ thật chưa chắc có thể lưu lại Sở Cuồng."
"Có đạo lý."
Lâm Uyên biểu thị nghiêm túc đồng ý.
Lâm Huyên buồn cười nói: "Ngươi lại không hiểu viết sách, nói cho ngươi những thứ này làm gì, ngươi đang đi làm ở Tinh Mang, không bằng kể cho ta một chút chuyện bát quái của những đại minh tinh kia trong công ty của ngươi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận