Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 92: Cả Thế Giới Là Địch
Ngược lại hiện tại còn có một nhiệm vụ đang tiến hành. Nhiệm vụ này yêu cầu Lâm Uyên đạt tới một nghìn điểm danh vọng hội họa.
Tuy nhiên, phải còn vài tháng nữa nhiệm vụ này mới có thể hoàn thành.
Dù sao chỉ ở trong Câu lạc bộ hội họa của trường cày điểm, tốc độ tăng trưởng giá trị danh vọng hội họa, chỉ có thể nói là trung quy trung củ.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Uyên muốn tiếp tục viết trường thiên tiểu thuyết, chỉ có hai cái lựa chọn:
Lựa chọn thứ nhất, đợi nhiệm vụ danh vọng hội họa hoàn thành, lấy được bảo rương, nhìn xem có thể rút được tiểu thuyết hay không.
Lựa chọn thứ hai, trực tiếp yêu cầu hệ thống chế tác riêng.
Lựa chọn đầu tiên tràn đầy tính may rủi không xác định. Vạn nhất không rút ra tiểu thuyết làm sao bây giờ?
Trong số các bảo rương từng mở, dường như tỉ lệ rút được ca khúc xác suất lớn nhất.
Cái sau thì tương đối đơn giản, dưới cơ sở quẹt thẻ, Lâm Uyên ít nhất còn có không gian tự do lựa chọn đề tài.
Hắn không quyết định vội.
Dù sao « Võng Vương » vừa mới kết thúc, Sở Cuồng vừa chiến thắng khải hoàn cũng cần nghỉ ngơi thở một hơi chứ sao.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Uyên tận hưởng sinh hoạt trong giảng đường đại học.
Ban ngày nghiêm túc học tập, ba bữa cơm cùng Giản Dịch, Hạ Phồn ăn chung, sau khi học xong, thời gian rỗi chạy đến Câu lạc bộ hội họa mở lớp dạy học kiếm tiền.
Lâm Uyên thích thời gian trôi qua như vậy.
Hoạt động nhìn như lặp lại đơn điệu, thực ra cũng không phải không có thay đổi. Đôi khi cũng sẽ có một ít hoạt động ngoài giờ xen kẽ điều hòa.
Ví dụ như trận đấu bóng rổ mà tháng trước Giản Dịch nhắc tới.
Cũng giống như lần bình chọn báo tường, Tần Nghệ thường thường tổ chức các hoạt động tương tự như vậy, các hệ đều nhiệt tình tham dự, bởi vì trường học chung quy đều có thể đưa ra một số khen thưởng làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Đây chính là điểm đặc sắc trên Lam Tinh.
Ở nơi coi trọng nghệ thuật như Lam Tinh, những biểu hiện xuất sắc của sinh viên cũng sẽ được ghi chép lại trong hồ sơ. Ai không muốn trước khi tốt nghiệp có thể có một tấm hồ sơ lý lịch thật đẹp chứ.
Lâm Uyên không muốn.
Công việc của hắn rất ổn định, năng lực cũng được lãnh đạo công ty đánh giá cao.
Lâm Uyên cảm thấy sau khi tốt nghiệp, mình không có nguy cơ thất nghiệp quá lớn.
Cho nên trận đấu bóng rổ chẳng quan hệ gì với Lâm Uyên.
Trên thực tế coi như Lâm Uyên muốn tham gia trận đấu bóng rổ cũng không đủ tư cách.
Thân thể của hắn thật sự quá yếu, chỉ sợ nửa đầu trận bóng đánh xong, Lâm Uyên đã nằm ở trên băng ca, bị người khênh đi bệnh viện rồi.
Tuy nhiên mọi người trong hệ soạn nhạc thật sự coi trọng đối với trận đấu lần này, chính là từ các lớp rút ra một vài cao thủ bóng rổ, tạo thành đội ngũ dự thi. Đồng thời tổ chức toàn bộ hệ Soạn nhạc đi sân thể dục cổ vũ đội nhà thi đấu.
Đáng tiếc không cổ vũ được đến ngày thứ hai, hệ Soạn nhạc liền bị loại rồi, các sinh viên chán nản bỏ về.
Nam sinh ngồi sau Lâm Uyên lầm bầm: "Vận khí này cũng quá kém rồi, đợt thứ hai rút thăm liền gặp phải hệ vũ đạo."
Thời điểm năm thứ nhất đại học đã tổ chức một lần giải đấu bóng rổ, hệ vũ đạo lúc đó là quán quân bóng rổ toàn khóa.
Không ai muốn gặp sớm đội như vậy, cuối cùng lại để cho hệ Soạn nhạc đụng phải.
Lâm Uyên ngược lại không có cảm giác gì.
Hắn dĩ nhiên cũng có cảm giác vinh dự cùng lớp học, chẳng hạn như báo tường lần trước, Lâm Uyên đã ra tay vì ý thức về danh dự của lớp.
Nhưng dù sao thì thuật nghiệp hữu chuyên công. Bóng rổ loại đồ chơi này, hệ soạn nhạc quả thật chơi không nổi.
Nhưng mặc dù hệ Soạn nhạc đã bị loại, các bạn học cũng không tiếp tục quan tâm đến giải đấu, nhưng Lâm Uyên vẫn chú ý trận đấu tiếp theo.
Không phải hắn cảm thấy hứng thú đối với bóng rổ, mà là hắn muốn ở lại khán đài cổ vũ Giản Dịch thi đấu.
Đặc biệt là trận buổi chiều, hệ sân khấu điện ảnh của Giản Dịch sẽ cùng hệ vũ đạo tiến hành tranh hạng nhất!
Đội bóng rổ hệ sân khấu điện ảnh của Giản Dịch thật sự thực lực rất mạnh, một đường đánh bại rất nhiều đội ngũ, trong đó còn bao gồm hệ thanh nhạc của Hạ Phồn.
Cho nên thời điểm ăn cơm trưa, Hạ Phồn nhìn Giản Dịch có chút khó chịu: "Ngươi lại vùi dập đồng bọn hệ thanh nhạc của ta!"
Giản Dịch cười híp mắt nói: "Ta cũng là đồng bọn của ngươi."
Hạ Phồn nhìn về phía Lâm Uyên: "Hệ soạn nhạc hình như đã bị hệ vũ đạo loại rồi."
Lâm Uyên gật đầu.
Giản Dịch nghe xong câu này liền hăng hái, vỗ ngực nói: "Hệ vũ đạo chơi không sạch, buổi chiều ta liền báo thù cho hệ soạn nhạc các ngươi."
"Chính mình tự báo thù đi." - Hạ Phồn liếc mắt:
"Không phải ngươi nói, năm ngoái hệ sân khấu điện ảnh bị hệ vũ đạo loại, cho nên năm nay muốn lấy lại danh dự sao."
Giản Dịch: "..."
Hắn thực sự lấy hệ vũ đạo làm mục tiêu số một trong giải đấu, vì vậy đối với trận buổi chiều, hắn đã chuẩn bị từ rất lâu. .
Các trận đấu bóng rổ càng về sau càng xuất sắc, bởi vì các đội lọt được vào vòng sau đều rất mạnh. Đặc biệt tiếp theo là trận chung kết giữa đội sân khấu điện ảnh và đội vũ đạo, càng thu hút sự chú ý của vô số người đam mê bóng rổ trong trường.
Lúc xế chiều.
Lâm Uyên cùng Hạ Phồn đã tới phòng thể dục thật sớm, giành lấy chỗ ngồi ở hàng ghế đầu với tầm nhìn rõ ràng hơn. Đối với trận chung kết của Giản Dịch, hai người bọn họ nhất định phải tới để cổ vũ cho bạn tốt của mình.
"Hạt dưa, bắp rang bơ, coca..."
Hạ Phồn vừa tới liền giới thiệu đồ ăn vặt của mình cho Lâm Uyên.
Giờ khắc này, Lâm Uyên cảm giác mình đang ở rạp chiếu phim chứ không phải sân thể dục.
Nửa giờ sau.
Trận chung kết sắp bắt đầu, khán đài sân thể dục của trường gần như đều bị ngồi đầy, mỗi khóa mỗi hệ đều có người, có hệ thậm chí là kéo cả tập thể tới, hiện trường huyên náo vô cùng.
"Giản Dịch đang ra sân kìa."
Hạ Phồn uống một hớp coca rồi nấc lên.
Lâm Uyên đang nhét bắp rang bơ vào miệng, mơ hồ không rõ ừ một tiếng.
Sau khi người chủ trì nói vài câu vô nghĩa, trận đấu chính thức bắt đầu.
Lâm Uyên cùng Hạ Phồn đều không hiểu về bóng rổ.
Vô số tiếng hét chói tai và tiếng huýt gió xung quanh căn bản không ảnh hưởng được tới hai người đang nhiệt tình ăn đồ ăn.
Ngoài việc ăn uống, hai người thỉnh thoảng liếc nhìn Giản Dịch rồi lại nhìn lên bảng điểm số.
"Thắng bại khó liệu a." - Sau khi ăn uống có chút chướng bụng, Hạ Phồn ngả người ra sau nói.
Lâm Uyên vừa cắn hạt dưa vừa gật đầu.
Có người vỗ tay, bọn họ liền theo bản năng vỗ tay theo, nhưng nếu phát hiện là tiếng vỗ tay bên hệ vũ đạo, hai người sẽ yên lặng thả tay xuống.
"Nghỉ giữa trận!"
Người chủ trì hô lên một câu.
Hai bên đội ngũ bắt đầu nghỉ dưỡng sức.
Lâm Uyên hỏi: "Có muốn đưa nước cho Giản Dịch không?"
Hạ Phồn lắc đầu: "Bọn họ chuẩn bị sẵn một thùng nước rồi..."
Lâm Uyên gật đầu một cái, tiếp tục cắn hạt dưa.
Bỗng nhiên, Hạ Phồn đứng lên nói: "Đánh nhau rồi..."
Lâm Uyên cho là bắt đầu tiếp tục thi đấu.
Kết quả, hắn vừa ngẩng đầu lên liền ngạc nhiên phát hiện, Hạ Phồn lại sắn tay áo, xông xuống sân bóng: "Dám bắt nạt huynh đệ của lão nương, xem ta đánh chết hắn!"
Lâm Uyên lúc này mới phản ứng lại.
Không phải bắt đầu hiệp hai mà là hai bên đội ngũ đánh nhau, dường như thật sự đang đánh nảy lửa.
Hắn liền vội vàng đứng dậy lao xuống.
"Vừa rồi không phải đại thần sao?"
Trên dãy ghế cạnh lối đi, Chung Dư cũng đang xem trận đấu bóng rổ. Hắn sửng sốt trong giây lát, tự xưng là đại đệ tử của Lâm Uyên chắc sẽ không nhận lầm người chứ.
"Này."
Một đám sinh viên hội họa bên cạnh Chung Dư đều gật đầu xác nhận: "Thật sự là đại thần."
Trên sân bóng rổ.
Giản Dịch đang cùng người khác xô đẩy, thấy Hạ Phồn và Lâm Uyên phi xuống thì sợ hết hồn: "Hạ Phồn, ở bên cạnh bảo vệ Lâm Uyên..."
"Hả? Được..."
Hạ Phồn lúc này mới phản ứng lại, thân thể Lâm Uyên rất kém.
Nàng liền vội vàng kéo Lâm Uyên rút lui, nhưng hai bên đều đang lộn xộn, một thành viên chủ lực bên hệ vũ đạo trực tiếp đẩy Lâm Uyên một cái, Lâm Uyên loạng choạng lui ra sau vài bước, suýt nữa ngã sấp.
"Dạng này cũng đến giúp đỡ?"
Hứa Xương trợn mắt nhìn Lâm Uyên, mặt đầy sát khí, hắn và Giản Dịch là đối thủ của nhau cho nên cũng nhận ra Lâm Uyên, chỉ là chưa từng tiếp xúc với nhau.
Nhưng khi đang trợn mắt nhìn, Hứa Xương cảm giác có chút không đúng.
Bầu không khí sai sai.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ, đồng tử co rút lại.
Sân bóng lớn như vậy, giờ phút này đầy chật người, đám hệ vũ đạo bọn họ giống như một con thuyền đơn độc giữa đại dương, cảm giác bị bao vây bởi một đám đông đen kịt!
Bốn phía kín không lọt gió.
Đám người này nhìn chằm chằm vào hắn.
Hứa Xương gian nan nuốt ngụm nước miếng, cảm giác cuống họng khô khốc, thanh âm cũng run rẩy, chỉ có thể cố nặn ép ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
"Không... không... không đến nỗi chứ..."
Các đồng đội nhìn về phía Hứa Xương, ánh mắt tràn đầy mờ mịt, phảng phất đang hỏi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì để bị nhiều người như vậy để mắt tới?
Hứa Xương cũng rất mờ mịt.
Ta là ai... Ta đang ở đâu?
Các vị đại ca, có chuyện gì vậy?
Ta không phải khẽ đẩy Lâm Uyên một chút thôi sao, thế nào cảm giác trong nháy mắt toàn thế giới đều phải chơi ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận