Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy

Chương 540: Dứt khoát

Hai đội tham gia phục kích ban đầu tưởng phối hợp để đánh một trận phục kích, không ngờ quân đoàn Thập Hoang Giả cứng rắn như vậy, bọn họ lại thiếu nơi trú ẩn thích hợp, được một lúc đã liên tục tháo chạy!

Chỉ trong nháy mắt, số lượng người chơi tham gia phục kích tử vong đã tăng lên nhanh chóng.

Mồ hôi lạnh của hội trưởng công hội Long Chi Quốc Nữu Hạ không ngừng chảy xuống hai má.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Có cái gì đó không đúng ở đây!

Từ lúc nào mà quân đoàn Thập Hoang Giả lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?!

Rõ ràng ngày hôm qua vẫn không phải như thế này!

Vậy vì sao mới trong một khoảng thời gian ngắn, thực lực của quân đoàn Thập Hoang Giả có thể tăng lên nhiều như vậy?

"Ta..."

"Đừng nói nữa! Bây giờ không phải là lúc để tranh cãi."

Trong lòng Tiền Dự như nhỏ máu, hắn nắm lấy cổ áo của Nữu Hạ, hai mắt đỏ bừng, hận không thể nuốt chửng hắn.

"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hôm qua thực lực của bọn họ không mạnh như thế này."

"Con mẹ nó! Thông tin tình báo cái quỷ gì vậy?

Chuyện khiến người khác cảm thấy sợ hãi nhất là các NPC của quân đoàn Thập Hoang Giả rõ ràng đã bị gãy tay gãy chân vì súng, thân thể cũng bị dính đạn, nhưng chỉ cần đầu vẫn còn, sau khi uống một lọ thuốc, họ vẫn có thể chịu đựng được nỗi đau vẫn tiếp tục chiến đấu.

Thực lực mà họ thể hiện hoàn toàn khác với khi tấn công nơi ẩn núp ngày hôm qua!

Sắc mặt Điền Trấn đầy u ám.

Tiền Dự, phó chỉ huy công ty trò chơi Ẩn Hổ tham gia phục kích cùng tàn quân chạy thoát, công ty của họ bị tổn thất nặng nề nhất! Hơn một nửa số người đã chết trong trận chiến liều lĩnh với quân đoàn Thập Hoang Giả.

Mặc dù tất cả các công hội tham gia hoạt động lần này đều cử người chơi cao cấp đến nhưng họ vẫn như cũ không thể chống đỡ lại được sự tấn công của quân đoàn Thập Hoang Giả.

Nữu Hạ nhất thời cứng họng.

Vẫn cứ cho rằng trận này đã dành chắc thắng lợi, nhưng thật không ngờ thế mà chênh lệch lại lớn như vậy!

"Ngươi không phải nói thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể đè bẹp bọn chúng sao! Sao lại có thể như vậy?! A?! Ngươi nói đi!"

Trái tim Điền Trấn gần như chìm xuống đáy.

Sau khi giải quyết xong trận phục kích, các thành viên của quân đoàn Thập Hoang Giả tiếp tục tiếp cận tuyến phòng thủ của người chơi, họ vừa giơ khiên chống đạn lên để chống trả vừa sải bước đến gần các boongke phía trước, thỉnh thoảng dùng súng ngắn để bắn trả.

Mặc dù quân đoàn Thập Hoang Giả cũng bị thương vong, nhưng tỷ lệ tổn thất trận chiến của hai bên hoàn toàn áp đảo.

Cần phải quyết định dứt khoát!

Điền Trấn thở dài một hơi.

Chỉ huy của các đoàn đội khác đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Điền Trấn.

Toàn đội người chơi sẽ hoàn toàn bị đánh bại!

Sau khi tỉnh dậy, đã hơn hai giờ chiều, Phương Hằng tùy tiện tìm lấy cái gì đó để ăn, chuẩn bị quay lại trò chơi một lần nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi quân đoàn Thập Hoang Giả đến gần boongke, bọn họ sẽ rơi vào tình thế bất lợi hơn khi cận chiến!

Những cuốn sách lần trước lấy từ phòng sách đem vào trò chơi đều đã đọc xong rồi, nhàn rỗi quá cũng không tốt, nghĩ cách lấy thêm hai cuốn nửa đem vào trò chơi nghiên cứu huấn luyện zombie một chút.

Phương Hằng thì thầm, hướng về phòng sách sau hoa viên mà đi.

"Có thuốc chiến thần rồi, La Thập đã hứa rằng nhóm người chơi sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, nếu không thì quá tệ."

Chỉ hủy của các công hội khác cũng đã nghĩ tới điều này, sắc mặt trở nên đen lại, trong lòng hận công hội Long Chi Quốc đến thấu xương.

Bọn họ đều tự nhận làm không được việc này, gật đầu với Điền Trấn với vẻ ngưỡng mộ, lập tức đưa đoàn đội của mình di tản ra ngoài. ...

Vào ban ngày, một số dược liệu được Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám cất giữ có thể được vận chuyển trở lại, đợi đến ban đêm có thể điều khiển các zombie để vận hành dây chuyền chế tạo thuốc.

Mọi kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa, Phương Hằng đi offline rồi lăn ra ngủ, chuẩn bị tinh thần thật tốt để có thể thức khuya vào ban đêm cống hiến sức lực.

Cần phải bảo toàn lực lượng!

Vào thời điểm quan trọng, Điền Trấn đã chọn tự mình ở lại bọc hậu.

Điền Trấn nắm chặt tay, móng tay gần như ghim sâu vào da thịt, nghiêm nghị nói: "Ta sẽ đưa người của ta ở lại kéo dài thời gian cho các ngươi ba phút."

"Các ngươi rút trước đi!"

Học hành không thể ngừng!

"Cậu Phương Hằng, dạo này vẫn khỏe chứ?"

"Cảm ơn vì sự chăm sóc, ở đây cực kỳ thoải mái." Phương Hằng vừa nói vừa vươn vai: "Rất lâu rồi không có đọc sách, ta đi tới phòng sách đọc một chút, cậu Mạc cũng sắp quay lại rồi đúng không?"

"Đúng vậy, gia chủ hai ngày nữa sẽ trở về, ta đưa ngươi đến phòng sách."

Tán gẫu với Tôn quản gia vài câu, bị kéo đi làm một vài đăng ký, Phương Hằng bước vào phòng sách.

"Hử?"

Trong phòng sách còn có một cô gái mặc váy trắng, tóc đen dài ngang vai, ngồi ở chiếc bàn nhỏ với một cuốn sách cũ trên tay.

Nàng có làn da trắng và đôi mắt to.

Thoạt nhìn có chút giống nhân vật trong truyện tranh.

Cô gái cảm nhận được ánh mắt của Phương Hằng, quay đầu lại.

Bốn mắt chạm nhau, trong lòng Tiêu Nhược Nhược đánh thịch một cái, điều đầu tiên nàng làm là lấy sách che mắt mình lại.

Phương Hằng chủ động chào hỏi: "Hi, xin chào."

"Xin chào, ta là Tiêu Nhược Nhược, là anh Phương Hằng phải không? Ta có nghe Tôn quản gia nhắc về ngươi."

Phương Hằng đóng cửa phòng sách lại, hắn chú ý đến cuốn sách mà Tiêu Nhược Nhược đang cầm trên tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận