Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 146

Nguyễn Ngưng nói: “Trồng thêm một ít cây ăn quả ở xung quanh, dù sao loại không gian này cũng không phân khu vực rõ ràng nên chắc cây nào cũng trồng được.”
Nguyễn Ngưng để ý thức của mình chìm vào không gian, ở bên trong lựa chọn hạt giống cây ăn quả.
Trên thực tế, bình thường mọi cây ăn quả đều được trồng từ cây mầm, còn hạt giống thì khó sống hơn, nhưng nếu trồng trong không gian trồng trọt chắc chắn sẽ ổn hơn thôi, đúng không?
Nguyễn Ngưng nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên phát hiện một nơi bị bản thân bỏ quên.
Nếu đã có thể trồng trọt, vậy chăn nuôi thì sao?
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Hệ thống, nếu ta chia mảnh đất này thành năm phần, sau đó nuôi heo nuôi gà có được không?”
Hệ thống nói: “Không gian trồng trọt cho phép sinh vật trưởng thành, cho nên có thể.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Thế thì phải nuôi thôi!”
Cô vội vàng nhìn sang Chu Tố Lan, hưng phấn nói: “Mẹ, con vừa mới nghĩ ra nếu không gian trồng trọt đã có thể trồng cây thì chắc chắn cũng có thể nuôi động vật, mẹ nói xem chúng ta có nên kiếm ít động vật về nuôi không.”
Chu Tố Lan càng hưng phấn hơn: “Đương nhiên là được, có thể nuôi là tốt nhất.”
“Nhưng ở chỗ của con không có động vật.” Nguyễn Ngưng đột nhiên thất vọng: “Đêm nay có một đợt rét đậm lớn kéo đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều động vật bị chết cóng, sau đêm nay, không biết có thể tìm được gà hay vịt còn sống ở quanh đây không.”
Chu Tố Lan nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Ngưng nói: “Thôi quên đi, chúng ta trồng cây thôi.”
Nguyễn Thứ Phong nghe hai người thảo luận, lúc này mới nói: “Con gái, có phải con đang sợ ra ngoài có bệnh dịch, lo lắng cơ thể của cha mẹ không chịu nổi đúng không?”
Nguyễn Ngưng do dự một lúc mới gật đầu.
Nguyễn Thứ Phong nói: “Nếu chúng ta đã đến thế giới này thì phải thích ứng được cuộc sống ở nơi này, không thể dựa dẫm mãi vào sự che chở của con được, hơn nữa còn nhiều người sống sót như vậy, con còn có cả thuốc, cha cảm thấy cha và mẹ con không có yếu ớt đến vậy.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hay là thôi đi, chỗ của con thịt gì cũng có, còn có thể làm mới mỗi ngày, không cần vì thứ không cần thiết mà mạo hiểm mạng sống.”
Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chu Tố Lan nói: “Cái đó không giống với động vật sống, chính con cũng đã nói đêm nay sẽ có một cơn rét ập tới làm cho rất nhiều động vật bị chết cóng, mẹ cảm thấy chúng ta vẫn nên cố gắng tìm thử một chút.”
Nguyễn Ngưng do dự: “Nhưng. . . . . .”
Chu Tố Lan nói: “Không có nhưng gì hết, nếu ngay cả bước này chúng ta cũng không làm được thì trong tương lai liệu môi trường sống có còn tốt như bây giờ không? Khắp nơi đều là bệnh dịch, đều là vi khuẩn, mẹ với cha con cũng không thể sống trong môi trường chân không được?”
Nguyễn Ngưng cắn môi, rồi nói: “Được, để con ra ngoài tìm, hai người ở nhà thu xếp mọi chuyện.”
Chu Tố Lan lập tức nói: “Một mình con ra ngoài tìm thì mang về thế nào? Mẹ đi chung với con.”
Nguyễn Thứ Phong cũng nói: “Muốn ra ngoài thì cùng nhau đi ra ngoài.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Cha, hôm nay nhiệm vụ của cha là phải lắp ráp bếp lò cho xong, nếu không tối nay chúng ta sẽ bị chết cóng, cha không thể ra ngoài.”
Chu Tố Lan cũng hùa theo: “Đúng, con gái chúng ta có súng, ra ngoài còn sợ cái gì!”
Nguyễn Thứ Phong vẫn lo lắng khi hai mẹ con ra ngoài: “Có cần gọi nhà kế bên đi cùng không, càng nhiều người càng có nhiều sức?”
Nguyễn Ngưng phản bác: “Con chưa từng để lộ chuyện mình có bàn tay vàng cho họ biết, tốt nhất là không nên lộ ra, cho nên không thể gọi bọn họ đi cùng được.”
Chu Tố Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này chỉ có người trong nhà chúng ta biết, tuy mẹ thấy bọn họ rất tốt nhưng ai biết được chữ ngờ? Lòng người khó đoán.”
Nguyễn Thứ Phong chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy hai người nhớ chú ý an toàn.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Cha, mẹ, con vẫn chưa biết phải kiếm động vật ở chỗ nào, có tìm ra hay không vẫn là một ẩn số.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận