Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 150

Trưởng thôn lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Không sao, không sao, vậy có thể đổi cái gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Thật ra đổi thức ăn vẫn thực tế hơn, tuy bây giờ ông thấy đường không có ích, nhưng lúc sốt cao, nó có thể giúp cơ thể nhanh chóng phục hồi thể lực.”
“Nếu ông nghĩ không ra thì nghĩ về mấy thập niên trước đi, có phải lúc đó đường là một thứ tốt không?”
Hai mắt trưởng thôn sáng lên: “Vậy chúng tôi đổi đường.”
Nguyễn Ngưng nói: “Mấy người có nuôi dê không?”
Trưởng thôn nói: “Không, nhưng chúng tôi có nuôi bò, chỉ là chỉ nuôi mỗi một con nên không muốn bán.”
Nguyễn Ngưng cũng không muốn miễn cưỡng bọn họ: “Ngỗng thì sao?”
Trưởng thôn: “Có ngỗng, còn có một nhà nuôi hai con thỏ, nhưng chúng sắp chết rồi.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Ngỗng giá ngang bằng gà vịt, thỏ rẻ hơn một chút.”
“Còn về hai con heo này của mấy người, giá sẽ cao hơn một tí.”
“Thế này đi, tôi lấy toàn bộ chỗ vật tư này để đổi tất cả ngỗng và thỏ của mấy người, còn lại khoảng ba mươi lăm ký đường, năm mươi ký muối, tám hộp thuốc chống viêm và một hộp thuốc hạ sốt.”
Trưởng thôn do dự: “Chuyện này...”
Nguyễn Ngưng nói: “Đường và muối đều là những thứ tốt, tương lai sẽ rất quý, nếu không vì ông chủ chúng tôi muốn mua động vật sống để làm giống thì ông ấy đã không lấy chúng ra nhanh như vậy.”
Trưởng thôn cắn răng: “Thêm hai mươi lăm ký bánh quy nén nữa.”
Nguyễn Ngưng giả vờ vén tấm bạt che mưa trùm trên thuyền cao su lên nhìn: “Không còn nhiều bánh quy nén như vậy, chỉ còn khoảng mười ký, nhưng tôi còn bốn thùng mì ăn liền và bốn mươi túi nguyên liệu nấu lẩu bò.”
Hai mắt trưởng thôn như phát sáng: “Được.”
Nguyễn Ngưng thả vải che mưa xuống, đứng dậy, nói với trưởng thôn: “Tôi thấy mấy người tổ chức cho dân làng tuần tra quanh thôn, buổi tối cũng phải đi tuần tra hả?”
Trưởng thôn tự hào: “Dĩ nhiên! Chúng tôi là người đầu tiên tổ chức đội tuần tra, lúc người của chính phủ tới, chính bọn họ cũng bảo chúng tôi làm rất tốt.”
Nguyễn Ngưng nhắc nhở: “Bây giờ trời lạnh, buổi tối đi tuần tra nên mặc nhiều một chút, dù có chuyện gì cũng phải nhanh chóng báo cho toàn bộ thôn dân biết.”
Trưởng thôn không hiểu tại sao cô lại nói như vậy nhưng vẫn gật đầu nói: “Buổi tối đúng là nên mặc nhiều một chút, tránh để bị lạnh rồi lại sinh bệnh.”
Hai bên trao đổi vật tư xong, Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan, mỗi người ôm một con heo xuống núi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy đoàn người ở đối diện, Nguyễn Ngưng mới hỏi hệ thống: “Có ai theo dõi bọn ta không?”
Hệ thống nói: “Không có, bọn họ vui vẻ mang theo vật tư quay lại thôn rồi.”
Cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng thả lỏng, để Chu Tố Lan cất động vật vào trong không gian trồng trọt.
Dựa theo giá cả trước khi tận thế, cuộc trao đổi này Nguyễn Ngưng đã lời hơn một ít hoặc chí ít không bị lỗ, trong đó bánh quy nén là đắt nhất.
Dựa theo vật giá sau tận thế, đường và muối có thể sánh ngang với thịt heo, không được ăn thịt cùng lắm cũng chỉ làm người ta cảm thấy khó chịu, nhưng không có muối sẽ không thể nào sống nổi.
Chỉ là bây giờ mỗi ngày cô có thể làm mới được ba ký muối, ba ký đường đỏ, ngay cả thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt cũng sẽ được làm mới.
Dù cho tốn nhiều bánh quy nén hơn một chút thì nhìn chung vẫn là đôi bên cùng có lợi.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Thứ Phong vội vàng mở cửa cho hai người: “Sao rồi?”
Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan dùng cồn để khử khuẩn, sau đó Nguyễn Ngưng mới nói: “Đổi được hai con gà mái, hai con gà trống, hai con heo con và hai con thỏ đực.”
“Sao đều là thỏ đực vậy?” Nguyễn Thứ Phong khó hiểu.
Nguyễn Ngưng nói: “Nhà đó nuôi thỏ để cho con của họ chơi, bây giờ với cái tình hình nửa sống nửa chết này, may là nó sống ở nông thôn nên mới có cỏ ăn, nếu sống ở thành phố chắc đã bị làm thịt từ lâu rồi.”
Nguyễn Thứ Phong ồ một tiếng.
Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan thay phiên nhau nấu nước nóng để tắm, rồi đổi sang một bộ quần áo thoải mái hơn.
Nguyễn Thứ Phong đã cải tạo mạch điện xong, ông ấy nói: “Chỉ là cái bếp lò này có hơi phiền phức, nó có ống xả khói, cha nghĩ tốt nhất nên kéo dài nó qua cửa sổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận