Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 168

Triệu Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện gì, nhưng có thể nhận ra được hắn có ý xấu, cậu bé nhanh chóng áp sát vào người Triệu Na Na.
Triệu Na Na cụp mắt xuống, nghiến răng nghiến lợi.
Một đêm im lặng.
Hôm sau Nguyễn Ngưng thức dậy, lấy ra hai cái ba lô thật to, bên trong nhét bốn cái áo lông vũ của trẻ em, còn có áo giữ nhiệt cho trẻ nhỏ.
Tối qua cô đã hẹn với Trình Quý Lịch, hôm nay cùng nhau đến trại tị nạn gặp Vưu Đại Phúc, thuận tiện nghe ngóng xem tình hình ở bên đó.
Trại tị nạn cách đây khoảng nửa giờ đi đường, sau khi hai người ra khỏi khu chung cư thì mang giày trượt băng vào, đi thẳng về hướng Tây.
Kết quả mới trượt được khoảng mười phút, trên đường đột nhiên xuất hiện một đội ngũ rất dài, dường như đang đi về hướng của trại tị nạn bên kia.
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch đảo mắt nhìn nhau, cả hai cùng dừng lại ven đường.
Đợi sau khi người bên đó đến gần, Trình Quý Lịch hỏi người phụ nữ không nhìn ra tuổi thật ở bên cạnh: “Dì ơi, mọi người đang đi đây vậy ạ?”
Người phụ nữ kia thấy cô đột nhiên có giày trượt băng, trong lòng cực kỳ thèm muốn, tức giận liếc nhìn Trình Qúy Lịch: “Tôi mới ba mươi mốt tuổi, mà cô gọi tôi là dì à?”
Trình Quý Lịch sửng sốt, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, em nhất định đã nhìn nhầm rồi, chị tha thứ cho em nhé.”
Người phụ nữ cũng không làm khó Trình Quý Lịch, hơn nữa cô ta biết dáng vẻ bây giờ của mình rất khó coi, thế là nói: “Sở chỉ huy của trại tị nạn yêu cầu chúng tôi đi đào băng.”
Trình Quý Lịch: “Đào băng?”
Người phụ nữ nói: “Đúng vậy, bên kia nói sau này chỉ cung cấp một cái bánh quy nén, muốn lấy nhiều hơn thì phải tự mình tìm kiếm, có thể đi khai thác băng để tìm vật tư, cũng có thể đi đốn củi, hoặc là trực tiếp cầm những đồ hữu dụng đến đổi cho trại tị nạn, nếu không thì vận chuyển thi thể, chuyển đến nơi chỉ định để hỏa thiêu.”
“Tôi không muốn đi vận chuyển thi thể, cũng không đủ sức để đi đốn củi, cho nên đi đào băng, không cần biết có thể kiếm được gì không nhưng chí ít mỗi ngày sẽ kiếm được chút điểm lao động.”
Trình Quý Lịch cảm ơn cô ta, trượt quay lại bên cạnh Nguyễn Ngưng, lo lắng nói: “Cũng không biết chị Linh Hạ đã ra ngoài chưa.”
Nguyễn Ngưng nói: “Cô ta giúp bác sĩ Châu một tay, chắc không cần ra ngoài đào băng đâu.”
Trình Quý Lịch hai mắt sáng lên: “Đúng vậy, còn có tay nghề vững chắc, thì không cần phải vất vả như vậy.”
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường nhìn thấy vô số người đang lần lượt đi ra từ trại tị nạn.
Quần áo mặc trên người bọn họ cũng được coi là dày, có vài người không biết đã lấy quần áo của bao nhiêu người chết, mặc áo tay ngắn chồng lên tay dài, tay dài lồng vào tay ngắn, hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng bên ngoài lại quấn thêm một lớp chăn mỏng, bước đi chậm chạp.
Mặt mũi ai cũng lấm lem, không thể nào nhận ra được nét mặt vốn có, thậm chí còn không phân biệt được nam với nữ.
Người duy nhất có thể nhận ra được là trẻ em, mười hai mười ba tuổi, bây giờ đã là lực lượng lao động.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch mặc áo lông vũ, bên trong còn có áo khoác chống gió, trên mặt cũng có mũ và khăn quàng cổ, trong mắt của những người khác đều tỏa ra sự ghen tị.
Thậm chí còn có không ít ánh mắt ác ý đang đánh giá hai người.
Thực ra Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch đã vò quần áo ở bên ngoài như dưa chua, thậm chí còn bôi rất nhiều tro củi lên người, không ngờ rằng đến đây vẫn gây chú ý như vậy.
May sao nơi đây cách trại tị nạn rất gần, ở gần đó còn có người cầm súng đứng bên cạnh, nên những người này không dám động tay.
Trên đường có rất nhiều người, hai người phải mất hơn nửa tiếng mới đến đích.
Bên ngoài của nhà thi đấu này mang hơi hướng công nghệ, hoặc có thể nói là từng có cảm giác công nghệ, tổng cộng có bốn tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận