Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 185

“Tranh cổ rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được 0.2 giá trị may mắn.”
Woa, còn cao hơn cả Hoàng Đế nữa.
Nguyễn Ngưng vui vẻ không thôi, cất tranh hoa mai vào trong không gian, sau đó trải một lớp vải cotton xuống đất rồi lấy ra một cái đỉnh ba chân.
Hệ thống: “Tinh, kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”
“Năm đó, Tần Vương chết vì nâng đỉnh, sau đó Long Văn Xích Đỉnh biến mất khỏi Tứ Thủy, không ai tìm được. Cái đỉnh này là do hậu nhân cố gắng chế tác lại dưới sự giám sát của quốc gia, toàn bộ đều làm bằng vàng, người làm ra cái đỉnh này đã chết ở nơi đất khách quê người, cái đỉnh này hiện đang trong tình trạng hư hỏng nặng”.
“Sau đây là những việc cần chú ý để bảo hộ đồ đồng.”
“Thứ này có vận rủi, xin hãy xử lý cẩn thận, nếu không sẽ phản tác dụng với chủ nhân của nó.”
Nguyễn Ngưng vội vàng cất nó lại trong không gian, hơn nữa còn quyết định sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn nó thêm lần nào nữa.
Sau đó cô lấy một bình hoa ra.
Hệ thống: “Ting, kích hoạt kỹ năng bảo hộ.”
“Đây là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại, không có giá trị gì, dùng để cắm hoa bách hợp sẽ rất đẹp.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, xem ra ngay cả ông chủ bất động sản có thể giết người cũng sẽ bị lừa.
Cô lại lấy một bình hoa khác ra.
Hệ thống: “Vật này có dính chút vượng khí của thiên tử, là vật ngự dụng, nhìn màu sắc hoa mỹ và tiêu chuẩn thẩm mỹ nguy nga lộng lẫy của nó, không khó đoán đây là đồ trang trí của một vị đế vương nào đó.”
“Bình hoa rất quý giá, người bảo hộ hãy quý trọng và bảo vệ nó khỏi bị hư hại, mỗi ngày sẽ nhận được 0.1 giá trị may mắn.”
Được rồi, một ít cũng là thịt, có còn hơn không.
Nguyễn Ngưng nhịn không được tò mò nói: “Hệ thống, kỹ năng bảo hộ này tốt như vậy sao, nếu thế chẳng phải Giám đốc Lục rất may mắn sao?”
Hệ thống trả lời: “Ta đã hình tượng hóa kỹ năng bảo hộ cho ký chủ nên ngài mới có thể rõ ràng thế này. Về phần Giám đốc Lục, ông ta chỉ là người giám hộ sách cổ, không phải ngài, nên sẽ không chiếm được nhiều may mắn như vậy.”
“Nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, tu tâm dưỡng tính.”
Nguyễn Ngưng hiểu.
Sau đó, cô liên tục lấy đồ cổ ở trong không gian ra, đây là những thứ mà cô lấy được ở khu biệt thự, tính luôn cả ngọc ban chỉ và mấy thứ khác, chắc có khoảng hơn bảy mươi cái.
Trong đó có bốn mươi lăm cái hàng nhái được làm giả bằng công nghệ hiện đại, xem ra đầu tư vào đồ cổ là một hạng mục phiêu lưu.
Cuối cùng sau khi thống kê lại toàn bộ, mỗi ngày cô sẽ nhận được một phẩy hai điểm giá trị may mắn.
Tuy không quá nhiều nhưng Nguyễn Ngưng cũng không chê ít.
Ban đầu còn nghĩ đạt được một kỹ năng yếu kém, ai ngờ một ngày lại có thể nhận được một phẩy hai điểm giá trị may mắn, đồng nghĩa một tháng sẽ là ba mươi sáu điểm, quan trọng nhất chính là cô chẳng phải làm gì cả.
Còn gì thích hơn việc nằm không kiếm tiền chứ?
Nguyễn Ngưng rất hài lòng, quyết định sẽ lấy toàn bộ đồ cổ của Ngô Đại Vĩ.
Bên này cô đang vui vẻ, Chu Tố Lan ở bên cạnh lại nhìn đến chết lặng không nói ra lời: “Con cất giữ nhiều đồ cổ như vậy từ khi nào, hôm qua con trộm ở cửa hàng nào đó?”
Nguyễn Ngưng vội vàng giải thích: “Không phải.”
Cô kể lại chuyện mình sưu tập đồ cổ ở khu biệt thự và chuyện giá trị may mắn cho hai người.
Chu Tố Lan ngạc nhiên ra mặt: “Tốt quá, trước đây mẹ còn lo lắng con phải đối đầu với Sở Định Phong, nhưng bây giờ mẹ yên tâm hơn rồi.”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm dựa sát vào người Chu Tố Lan: “Mẹ yên tâm, con gái của mẹ ngu mà tự dâng mạng mình cho hắn sao? Nếu không phải hết cách rồi thì con sẽ không chủ động tìm Sở Định Phong đâu.”
Chu Tố được an ủi: “Con có thể nghĩ như vậy thì tốt, cha và mẹ đã đánh mất con một lần, không muốn ngày nào cũng phải lo lắng sợ hãi nữa.”
Nguyễn Ngưng không muốn mẹ mình nhớ lại chuyện quá khứ rồi đau lòng nên cười nói: “Mẹ, mẹ nấu cơm tiếp đi. Thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ra ngoài, con chơi với bọn chúng một lát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận