Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 271

Nguyễn Ngưng đốt một ngọn lửa, nhìn thấy một cô gái dắt theo một đứa bé, trông cô ta khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, còn đứa bé mới khoảng bốn năm tuổi, được cô ta ôm chặt trong lòng.
Nguyễn Ngưng đi đến cạnh cô gái, hỏi: “Chị gái à, tôi họ Nguyễn, muốn lên tàu đến thành phố Tây Hải, chị có biết tầm bao lâu nữa tàu tới không?”
Người phụ nữ lắc đầu, cũng không trả lời.
Nguyễn Ngưng cũng không cưỡng ép cô ta, lúc cô đang định quay đi thì bỗng nhiên người phụ nữ cất tiếng: “Nghe nói hôm qua đã có tàu, có điều vé tàu của nam là mười lăm ký bánh quy nén, còn nữ chỉ cần mười ký.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, không ngờ rằng thành phố Tây Hải còn điều phối tỉ lệ nam nữ?
“Trẻ con cũng phải trả mười ký sao?” Nguyễn Ngưng hỏi.
Người phụ nữ đó mím môi: “Trẻ con phải trả hai mươi lăm ký.”
Nguyễn Ngưng khiếp sợ.
Người phụ nữ giải thích thêm: “Trẻ con có lên đảo cũng vô dụng, cho nên bọn họ không muốn đưa chúng lên.”
Nguyễn Ngưng cúi đầu nhìn cô bé kia, rồi lại nhìn ba lô của người phụ nữ, bên trong nhiều nhất chỉ có mười lăm ký bánh quy nén.
Nhiều nữa là không thể.
“Vậy con gái cô phải làm sao đây?” Nguyễn Ngưng hỏi.
Người phụ nữ đó nói: “Tôi đưa con bé lên tàu, cha nó ở đầu bên kia, sau khi xuống tàu thì trả thêm mười ký nữa.”
Nguyễn Ngưng không biết phải nói cái gì.
Người phụ nữ móc trong ba lô ra mười gói bánh quy nén: “Em gái à, đây một ký bánh quy nén cuối cùng của tôi, lúc ở trên thuyền cô có thể giúp tôi chăm sóc con gái tôi một chút không, con bé sẽ không chạy lung tung đâu.”
“Chỉ cần để mắt tới một chút thôi, đừng để con bé rơi xuống nước là được.”
Nguyễn Ngưng nhìn về phía Châu Tố Lan.
Châu Tố Lan cất lời: “Bánh quy nén thì thôi đi, tôi sẽ giúp cháu trông chừng, có điều nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Cô gái kia lập tức cười phá lên: “Không cần chịu trách nhiệm, bây giờ có ai chịu trách nhiệm cho ai được đây?”
Châu Tố Lan lại hỏi: “Chồng cháu đến thành phố Tây Hải bao lâu rồi?”
“Chắc là lên từ rất sớm, lúc đó chỉ cần hai ký rưỡi bánh quy nén, tiếc là nhà tôi chỉ dư hai ký rưỡi thôi, số hiện tại đều là nhờ anh ấy lục tục nhờ người mang về.”
Người phụ nữ kia nói thêm: “Anh ấy làm công nhân bốc vác ở căn cứ Phúc Hải.”
Đôi mắt Nguyễn Ngưng hơi sáng lên: “Căn cứ Phúc Hải chính là thế lực lớn nhất trên đảo sao?”
Nét mặt người phụ nữ lóe lên vẻ bất ngờ: “Cô còn biết chuyện này à?”
Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Muốn lên đảo sinh sống đương nhiên phải hỏi thăm trước mấy chuyện này rồi. Tôi nghe nói trước kia căn cứ Phúc Hải là một công ty ngư nghiệp, trong tay ông chủ có tàu, bây giờ làm ăn còn phát đạt hơn trước. Chồng cô làm ở Phúc Hải chắc tiền lương cao lắm nhỉ?”
“Cũng không tới mức đó.” Người phụ nữ thở dài, nói: “Bây giờ người bên ngoài khó mà sống nổi, còn bọn họ coi như miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.”
“Tôi nghe nói mấy căn cứ sống thác loạn lắm, bây giờ có rất nhiều người không có nước mà uống, nhưng cách đây mấy ngày cậu chủ của căn cứ Phúc Hải còn mở party bể bơi.”
“Dùng toàn là nước ngọt, đổ đầy gần ba cái bể bơi lớn.”
“Chồng của tôi nói khi đó anh ấy phụ trách phục vụ ở đó, hận không thể nhảy ùm xuống uống nước tắm của bọn họ, nhiều nước ngọt như vậy mà bị bọn họ phá hư hết.”
Nguyễn Ngưng không nói gì.
Lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng tàu.
Sau khi chiếc tàu đến gần, Nguyễn Ngưng phát hiện con tàu này không hề nhỏ, mà cao tận hai tầng.
Người phụ nữ vui vẻ nói: “Tới rồi, đó là tàu của căn cứ Phúc Hải.”
Tất cả những người đang chờ đợi đều đứng dậy, cõng hết tài sản lên lưng, tha thiết ưỡn cổ chờ đợi.
Sau khi tàu cập bến không lập tức cho người lên tàu mà làm giao dịch trước, chủ yếu là dùng hải sản để đổi các vật tư khác.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông bước xuống khỏi tàu, trên tay anh ta xách theo một cái đèn: “Muốn lên tàu thì lên nhanh đi, bọn tôi sắp đi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận