Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 398

Trong thời kỳ này, nhiều sinh vật và thực vật đã biến mất, bây giờ không thể nhìn thấy chúng nữa, bách khoa toàn thư có thể giúp trẻ em hiểu về thế giới tươi đẹp.
Nguyễn Ngưng đưa quyển bách khoa toàn thư cho cô ta, sau đó lại đưa cho cô ta một quyển sách vẽ tranh: “Thấy khoai tây của cô lớn như vậy nên tôi tặng cô cái này.”
Người phụ nữ cảm ơn, rồi ôm một chồng sách rời đi.
Có lẽ tối nay về nhà cô ta sẽ bị người lớn trong nhà mắng vì đổi đồ ăn lấy những thứ vô dụng như thế này, nhưng nghĩ đến việc con gái mình có thể tận hưởng một chút niềm vui tuổi thơ, cô ta lại mỉm cười.
Sau khi có được vị khách hàng đầu tiên, chẳng mấy chốc sách ở quầy của Nguyễn Ngưng đã bán hết.
Ngoài việc cô bán rẻ thì một lý do khác là gần đây ai cũng có thể ăn gần no, cho nên họ sẽ cố gắng hết sức để cung cấp những thứ tốt hơn cho con mình.
Thấy sách đã bán hết, Nguyễn Ngưng đứng dậy, cất chiếc ghế nhỏ rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng tiếp tục đến 14B bán sách.
Giống như mọi khi mọi người có thể bán bất cứ thứ gì mà họ muốn, bởi vì dân cư ở đây đông đúc hơn nên tất cả sách bút cô mang ra đều bán hết trong vòng chưa đầy nửa tiếng.
Nguyễn Ngưng thu dọn đồ đạc rồi đi gặp Ngô Đại Vĩ.
Bên kia, công việc kinh doanh của Ngô Đại Vĩ còn tốt hơn của cô, mặc dù mọi người đều ăn bánh quy nén đến mức nôn mửa, nhưng ai bảo hạn sử dụng của nó dài?
Đối với những người đã trải qua ngày tận thế mà nói, ai lại không muốn tích trữ lương thực?
Trên quầy hàng, mọi người gần như đổ xô nhau mua.
Ngô Đại Vĩ kiếm được rất nhiều tiền, mặt mày anh ta sáng lạn, ngay cả lúc nhìn thấy Nguyễn Ngưng, anh ta cũng không có thời gian chào hỏi cô.
Nguyễn Ngưng ở bên cạnh đợi hơn mười phút, anh ta mới thở hổn hển trốn thoát: “Em gái, sao cô lại tới đây?”
Nguyễn Ngưng liếc mắt cười: “Không phải đến xem anh buôn bán thế nào sao?”
Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Cô cũng thấy rồi đó, công việc kinh doanh rất tốt, còn có người tìm muốn tìm tôi đi cửa sau để mua thêm.”
Nguyễn Ngưng không có ‌nhiều lời: “Hai ngày nay, anh Châu của anh thế nào rồi?”
Ngô Đại Vĩ \nhớ lại: “Gần đây tâm trạng anh ta không tốt, nhưng hình như ngày hôm qua đã tốt hơn một chút, không biết có phải bệnh tình của ông ngoại anh ta chuyển biến tốt hơn không.”
Nguyễn Ngưng “ừ” một tiếng.
Ngô Đại Vĩ: “Sao cô đột nhiên quan tâm ông chủ của tôi vậy, có phải cô muốn tìm anh ta bàn chuyện làm ăn không?”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Dù sao thì tôi cũng làm ăn với anh lâu như vậy, anh Châu còn tặng đồ cổ cho ông chủ của chúng tôi nên tôi có hơi áy náy vì không giúp được gì.”
Ngô Đại Vĩ lắc đầu: “Chuyện này không thể trách các cô.”
Nguyễn Ngưng: “Vậy tôi không quấy rầy anh buôn bán nữa, tôi đi mua sắm đây.”
Ngô Đại Vĩ lập tức nói: “Được rồi, cô yên tâm đi, hôm nay cô còn đặc biệt tới đây để hỏi thăm, tôi nhất định sẽ nói với ông chủ của chúng tôi, nói cô có tình có nghĩa với chúng tôi, sau này chúng ta vẫn sẽ là đối tác tốt nhất.”
Nguyễn Ngưng cười thầm trong lòng, cô chào tạm biệt Ngô Đại Vĩ.
Có vẻ như thuốc giải độc phát huy tác dụng rất nhanh.
Hai ngày sau, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng nhận được thông báo của hệ thống.
“Chúc mừng ký chủ đã sửa đổi cốt truyện nhánh thành công, khiến Sở Định Phong mất đi cơ hội lấy được Nghiêm Nhược Tuyết, thưởng năm trăm mét khối không gian chứa đồ.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười, từ tận đáy lòng nói cảm ơn hệ thống.
Nếu không thì với một cốt truyện đã lộn xộn rối tung từ lâu, cũng chỉ có một hệ thống tuân thủ quy tắc như vậy mới cấp phần thưởng cho cô.
Nguyễn Ngưng hỏi ‌: “Nếu ta đã thành công thay đổi cốt truyện nhánh, điều đó có phải chứng minh Nghiêm Phương Minh đã bắt được người hạ độc không?”
Hệ thống: “Đúng vậy, ký chủ.”
Nguyễn Ngưng hài lòng, vuốt cằm, lúc này hệ thống lại nói: “Phần thưởng còn chưa phát xong, ký chủ còn muốn nhận không?”
Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận