Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 70

Hệ thống cười nói: “Hắn tìm khắp phòng triển lãm lâu như vậy nhưng lại chẳng tìm được gì, sau đó hắn còn đi đến ba căn phòng triển lãm khác để lục lọi nhưng lại dùng hết bình oxy.”
“Hay nhất chính là hắn tiết kiệm được một bình khí nén, bây giờ lại sắp sửa dùng hết, hắn còn đang do dự không biết có nên dùng điểm gia tộc ban đầu để đổi lấy phục chế lại cái khác không!”
Nguyễn Ngưng cúi đầu cười trộm, nói thầm: “Tốt nhất là đổi đi, để hắn tiền mất tật mang.”
Hệ thống: “Ha ha.”
Một lúc sau, hệ thống vui vẻ thông báo: “Ký chủ à, Sở Định Phong đã tiến hành phục chế! Chúng ta không cần lo lắng, hắn sẽ tìm thêm một lát nữa.”
Một người một hệ thống vô cùng vui vẻ, Nguyễn Ngưng chèo thuyền thoải mái hơn trước.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới đường lên núi.
Việc vận chuyển vật tư lần này rất thuận lợi, trong chuyến đi vừa rồi, Nguyễn Ngưng đột nhiên nói: “Anh Trình, lần này để anh chuyển nhé, tôi muốn xem có thiếu vật tư gì không.”
Trình Quý Khoan gật đầu: “Được, vậy cô xuống nhanh nhé, chỗ này cứ để tôi lo liệu cho.”
Nguyễn Ngưng ra hiệu OK với anh.
Sau khi Trình Quý Khoan rời đi, Nguyễn Ngưng vội vàng chạy đến một căn biệt thự mà cô chưa từng đến, lần này cô không có nhìn kỹ, chỉ cần là thứ đập vào mắt cô, cô đều sẽ thu nó vào trong không gian.
Dù sao bây giờ cô cũng còn tới năm trăm mét khối.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Nguyễn Ngưng cố gắng hết sức không để lại đường lui nào cho Sở Định Phong, thậm chí sau đó còn bắt đầu chạy, vừa chạy vừa thu đồ, chỉ cần cô chạm tay vào thứ gì thứ đó đều biến mất.
Tinh chất La Mer trị giá hơn hai mươi nghìn tệ, mua một lần tận sáu bảy chai? Lấy, lấy hết.
Kem dưỡng da mặt cao cấp kia là chìa khóa của làn da, không được để lại cho Sở Định Phong.
Hơn một trăm thỏi son được đặt cùng nhau, khung cảnh khá hoành tráng.
Ngoài ra còn có rất nhiều loại nước hoa đắt tiền.
Cái gì mà Chanel, Hermes, Armani, Versace, Gucci, ngay cả chiếc thắt lưng cô cũng không để lại cho Sở Định Phong.
Không phải hắn thích làm màu hay sao?
Không được.
Có một số thứ chính bản thân Nguyễn Ngưng cũng không biết sử dụng, nhưng không sao, cô có thể lấy ra ném xuống nước.
Trong không gian của cô hiện tại có hơn một triệu túi, có dùng hai bàn tay cũng đếm không hết, hiện tại tận thế đến tất cả đều là vô dụng, tại sao không vứt đi, giữ lại để đón Tết à?
Hệ thống nói: “Ký chủ, ngài làm như vậy không sợ Sở Định Phong phát hiện ra vấn đề sao?”
Nguyễn Ngưng: “Nếu năm ngày nữa ta không đến cầu xin hắn, hắn cũng sẽ biết ta có vấn đề, bây giờ có khác gì đâu?”
Hệ thống hiểu ra.
Nguyễn Ngưng lục lọi một hồi, lấy đi tất cả những thứ mà trong sách ghi sẽ có ích cho Sở Định Phong, rồi vỗ tay duyên dáng rời đi.
Dưới chân núi, Trình Quý Khoan đã chuyển mọi thứ lên trên thuyền cao su.
Nguyễn Ngưng ôm năm hộp lẩu tự sôi được cô lấy từ trong không gian ra, cười nói: “Tôi đã thật sự tìm được món ngon, đã lâu rồi chưa ăn.”
Hai mắt Trình Quý Khoan cũng sáng lên.
Hai người cũng không nói nhiều, tranh thủ thời gian rời đi.
Lần này về khu dân cư, không có ai dám cản đường đòi thu phí của bọn họ.
Bởi vì trước đó chỉ có một mình Trình Quý Khoan chuyển đồ nên mọi thứ đều được đặt trong nhà anh, lần này cũng giống lúc trước.
Đợi khiêng mọi thứ lên xong, ba người đứng chung một chỗ nhìn hai ngọn núi nhỏ trước mặt.
Hai mắt Trình Quý Lịch như phát sáng: “Không ngờ lại có nhiều đồ như vậy, anh, hai người cướp đâu ra vậy?”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Cướp gì mà cướp, chúng tôi chỉ nhân lúc nhà dột hôi của mà thôi.”
“Đúng đúng, là nhân lúc nhà dột.” Trình Quý Lịch cầm lấy một bịch băng vệ sinh: ““Uuuuuuu ah, em còn đang lo tháng này không có cái này để dùng, không ngờ hai người lại tìm được nhiều như vậy.”
Khu biệt thự là nơi dùng để sinh hoạt, người giàu thường thích mua số lượng nhiều trong một lần, nên lần này mang về không ít.
Trình Quý Lịch lại lẩm bẩm một chút: “Còn có cả thịt nữa.”
“Đây là cái gì? Trái cây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận