Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 72

Nguyễn Ngưng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi, cô còn tưởng nhiều nhất cũng chỉ để cô bắn năm sáu phát: “Cảm ơn anh Trình, để cảm ơn anh, lần này tôi chỉ lấy nửa phần vật tư thôi.”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Nên là của cô thì phải là của cô, sau này chúng ta vẫn còn hợp tác lâu dài.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Được, sau này có nguy hiểm tôi cũng giúp đỡ.”
Sau khi rời khỏi nhà Trình Quý Khoan, Nguyễn Ngưng cất hết tất cả đồ đạc của cô vào trong không gian.
Cô gần như đã dùng hết phân nửa một nghìn mét khối mới được tăng thêm, bên trong vô cùng lộn xộn, trong đó hàng xa xỉ chiếm diện tích lớn.
Hai ngày nay Nguyễn Ngưng mệt gần chết, cô quyết định phải nghỉ ngơi một lát, ngày mai mới bắt đầu sắp xếp lại.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Chúc mừng kí chủ, đã ngăn cản Sở Định Phong thu thập vật tư ở khu biệt thự, bây giờ hắn ta đã đau lòng muốn chết, tổn thất không ít vốn liếng, ngài có thể chọn hai trong số những phần thưởng dưới đây.”
“Thứ nhất, tăng thêm năm trăm mét khối không gian.”
“Thứ hai, tốc độ +3.”
“Thứ ba, thể chất +3.”
Cơn mệt mỏi của Nguyễn Ngưng biết mất, hai mắt mở lớn: “Tất cả, hai chúng ta thương lượng chút đi, dù sao mối quan hệ giữa hai ta cũng tốt như vậy.”
“Ngươi là tinh linh của ta, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi xem có thể đổi cho ta một phần thưởng khác không, chẳng hạn như khả năng sử dụng súng lục thành thạo?”
Hệ thống khựng lại một lát: “Chúc mừng kí chủ, có thể thu được rất nhiều phần thưởng, mời cô chọn hai trong ba phần thưởng dưới đây.”
“Thứ nhất, tăng thêm năm trăm mét khối không gian.”
“Thứ hai, tốc độ +2.”
“Thứ ba, kỹ năng dùng súng sơ cấp.”
Nguyễn Ngưng không thể tin được: “Sao lại cắt bớt thế?”
Hệ thống: “Ký chủ à, đây là đang đi cửa sau, không thể để hệ thống chủ biết được.”
Nguyễn Ngưng: “Được rồi, vậy ta chọn cái thứ hai và thứ ba, không cần xác nhận, kết toán luôn đi.”
Cơ thể không có cảm giác khi chỉ số tốc độ tăng thêm, nhưng cái kỹ năng dùng súng lục sơ cấp này thật thần kỳ, Nguyễn Ngưng có cảm giác kiến thức đã được rót vào não một cách nhân tạo, tất cả chi tiết sử dụng, chi tiết bảo trì và biện pháp phòng ngừa đều được lưu trữ trong đầu cô.
Thậm chí lúc rút súng ra lần nữa, cảm giác cũng khác hẳn.
Giống như cô và nó đã biết nhau rất nhiều năm.
“Đây chỉ mới là sơ cấp thôi sao? Sao ta lại có cảm giác bây giờ ta ngắm bắn người khác rất chuẩn vậy?”
Hệ thống nói: “Kỹ năng sơ cấp đã rất giỏi rồi, một khi thành thạo, gần như sẽ đạt tới trình độ của tuyển thủ cấp quốc gia.”
Hệ thống vui vẻ nói: “Mong ký chủ sẽ hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ.”
Nguyễn Ngưng không trả lời, cúi đầu cầm súng lục thưởng thức, yêu thích đến mức không thể buông tay.
Nếu có thể làm thêm một ít đạn thì tốt quá rồi.Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngưng hăng hái thức dậy.
...
Bắt đầu từ hôm nay, sức ảnh hưởng còn sót lại của Siêu bão Mặt Trời sẽ biến mất.
Nói cách khác, bây giờ đã có thể sử dụng thiết bị điện, Nguyễn Ngưng háo hức lấy máy dự phòng ra và bật bài hát “Tôi có một con lừa nhỏ” cho bản thân nghe.
Điện thoại di động đã trở lại bình thường, âm thanh mượt mà, dễ chịu khi lọt tai không hề bị rè.
“Vậy thì tốt quá.” Nguyễn Ngưng vui mừng đến mức sắp khóc, cô có thể sử dụng điện, không còn phải ngồi một mình trước ngọn nến trong đêm tối nữa.
Rửa mặt, ăn sáng xong, Nguyễn Ngưng bắt đầu công việc hôm nay của mình.
Đầu tiên, cô dọn trống không gian tủ lạnh.
Đây là ưu tiên hàng đầu mỗi ngày, vì không gian tủ lạnh sẽ được làm mới khi nhiều đồ được lấy ra nên ngày nào cũng phải dọn sạch.
Sau đó, Nguyễn Ngưng bắt đầu sắp xếp lại không gian.
Hôm qua lấy được quá nhiều thứ, vừa nhiều lại vừa loạn, tất cả đều còn chất đống ở không gian mới được bổ sung, trong đó phần lớn là hàng xa xỉ.
Vẫn tuân theo các nguyên tắc phân vùng trước đây, đầu tiên Nguyễn Ngưng di chuyển mấy chiếc RV và xe thương vụ đến khu vận chuyển, sau đó nhét mấy món chuyển phát nhanh vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận