Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 75

Người nọ cắn răng nói: “Chú Tần, bây giờ chúng ta đã sắp chết đói rồi, chẳng lẽ còn phải quan tâm đến người khác sao?”
Sắc mặt Tần Duệ Đức tái nhợt, ngồi phịch xuống ghế, một lúc sau mới nói: “Tôi không đồng ý, nếu như phát động hành động cướp bóc thế này, hậu quả sẽ rất khó lường.”
Ngô Tấn liếc nhìn bốn ông già còn lại: “Mấy ông cũng không đồng ý? Nếu tôi tìm được đồ ăn, tôi hứa sẽ cho chia cho mấy ông một ít.”
Lúc này, ngoại trừ một người đập bàn từ chối, ba gia đình còn lại bắt đầu do dự.
Tần Duệ Đức nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên kích động nói: “Mấy người đừng đi cướp, tôi còn một cách khác.”
“Chúng ta có thể đến tìm người ở tầng mười tám mượn thuyền.”
Ngô Tấn nhìn Tần Duệ Đức, một lúc sau bỗng nhiên cười lớn: “Ông chắc không? Tên đó có súng đấy, chắc chắn anh ta còn tàn nhẫn hơn tôi, bọn họ sẽ cho ông mượn thuyền cao su ư?”
Vẻ mặt Tần Duệ Đức càng hưng phấn hơn: “Không thử thì làm sao biết được? Tôi đi hỏi ngay đây.”
Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía mọi người: “Nếu tôi có thể mượn được thuyền cao su thì mọi người có đồng ý đi ra ngoài cùng với tôi không?”
Lúc này, hầu hết mọi người đều động lòng nhưng vì ngại Ngô Tấn nên không một ai lên tiếng.
Dù có họ có muốn ra ngoài hay không thì mượn được một chiếc thuyền chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Việc này chắc chắn sẽ tốt hơn là đi cướp giật đúng chứ?
Ngô Tấn cười khẩy một tiếng: “Nếu mấy người có gan đi ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Anh ta nhìn Tần Duệ Đức: “Lãnh đạo Tần, ông đã nói muốn mượn thuyền, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin tốt của ông.”
“Nhưng ông phải nhanh lên, nếu không đến lúc mấy người anh em của tôi bị đói đến phát điên, nói không chừng sẽ đi kết nạp thành viên trước đó.”
Tần Duệ Đức ngựa không dừng vó đứng lên, đi thẳng xuống lầu mười tám.
Lối thoát hiểm đã bị khóa, Tần Duệ Đức chỉ có thể đập cửa, muốn tạo ra tiếng động lớn nhất.
Ông ta biết gần đây có rất nhiều người già và trẻ nhỏ lên lầu xin đồ ăn, nhưng ba người trẻ tuổi kia đều không ra mặt.
Dù hy vọng mượn được thuyền không cao lắm nhưng còn chút ít hy vọng vẫn tốt hơn phải đi cướp bóc của người khác.
“Có ai không?”
“Tôi không phải đến xin đồ ăn!”
“Tôi muốn mượn thuyền!”
“Tôi là Tần Duệ Đức, hội trưởng của Ủy ban tự cứu.”
“Có ai không, đi ra nói chuyện với tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện gì xấu đâu.”
Giọng nói lớn như vậy, đương nhiên Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch đang ở trong phòng tập thể dục cũng nghe thấy, nhưng bọn họ không biết người kia đang nói cái gì.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Trình Quý Lịch nói: “Lại đến xin đồ ăn hả, có muốn ra ngoài nhìn thử không?”
Nguyễn Ngưng nhìn cô ấy: “Cậu muốn ra ngoài sao?”
Trình Quý Lịch thở dài: “Tớ không dám ra nữa đâu, lần trước tớ đi ra ngoài, có một bà lão kéo theo cháu nội của bà ấy lên tầng quỳ gối xin tớ, làm tớ sợ đến mức bỏ chạy vào nhà.”
“Bây giờ với cái tình hình này, ai mà dám chia đồ ăn ra ngoài chứ? Đó là những thứ mà cậu và anh trai tớ phải đánh đổi cả mạng sống để mang về đấy.”
Nguyễn Ngưng thở dài một hơi, lúc này tiếng động va chạm với xích sắt ở bên ngoài càng lúc càng lớn, hình như người nọ cố ý đập mạnh vào khóa.
Cô đã cố ý chọn căn phòng xa nhất để làm phòng tập, Nguyễn Ngưng cau mày nói: “Hình như đã xảy ra chuyện gì đó, để tớ ra ngoài xem thử.”
Trình Quý Lịch: “Tớ cũng đi.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, hai người cùng nhau đi ra hành lang.
Trong mắt Tần Duệ Đức tràn ngập vui vẻ: “Cuối cùng mấy người cũng đi ra, tôi là Tần Duệ Đức, tôi là hội trưởng của Ủy ban tự cứu, tôi muốn mượn thuyền của mọi người.”
“Mượn thuyền?” Nguyễn Ngưng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Thật ra, cô đã đoán được sẽ có người đưa ra đề nghị này, mấy ngày trước có lẽ vì bị tiếng súng dọa sợ nên mới không có ai dám bén mảng lên đây.
Tần Duệ Đức vội vàng nói: “Đúng vậy, chỉ mượn thuyền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận