Trạch Nhật Phi Thăng
Chương 50: Ẩn cảnh ẩn hóa được trường sinh (2)
Khi con người vừa chết, hồn phách rời thân thể hóa thành quỷ hồn, chỉ cần gió nhẹ thổi qua thôi cũng có thể xé rách, ánh mặt trời chiếu qua một chút thôi sẽ làm hồn phi phách tán. Thậm chí dương khí trên thân thể người phàm cũng có thể ảnh hưởng tới quỷ hồn.
Chỉ có đi vào cõi âm, những quỷ hồn này mới tạm coi là an toàn.
Hứa Ứng nhìn xung quanh, đáng tiếc bây giờ đang là đêm khuya, không thể nhìn xa được. Y chỉ thấy quỷ hỏa vô biên vô hạn.
“Vì sao nơi này có nhiều quỷ hỏa như vậy?” Y hạ giọng nói.
Tốc độ của thuyền lầu chậm lại, lái vào nhánh chính trong hàng trăm nhánh sông mà Nại Hà chia ra. Hai bên bờ sông quỷ hỏa âm u, có thể thấy loáng thoáng thôn trang thành quách.
Có lẽ do đang là buổi tối nên không thấy có người.
Thiếu nữ mở cỗ quan tài màu đen đang dựng đứng ra, xốc quan tài tìm tòi trong chốc lát, lấy một cây roi dài hai ba trượng ra đưa cho Hứa Ứng nói: “Ngươi ở lại trên thuyền, khi thuyền lầu dừng lại thì châm lửa vào thuyền. Sau khi thuyền ngừng cháy, ngươi cầm cây roi này đánh lên trời, đánh tới khi nào kiệt sức mới thôi.”
Hứa Ứng quan sát cây roi, đây là một cây roi rất bình thường, được bện bằng dây thừng, mũi roi có một sợi lông đuôi màu vàng óng, không biết là lông đuôi của động vật gì.
“Như vậy là tiễn được thần linh?” Hứa Ứng nghi hoặc.
Thiếu nữ mỉm cười, cặp mắt như trăng lưỡi liềm, hết sức quyến rũ, nói: “Đương nhiên là được.”
Hứa Ứng thở phào một hơi dài, cười nói: “Giao cho ta, ngươi có thể yên tâm.”
Nhưng thiếu nữ vẫn không yên lòng nói: “Thuyền này là ta luyện từ ba ngàn năm trước, lửa phàm không cách nào châm lửa, ta lại cho ngươi một ngọn lửa.”
Sau lưng cô, thiếu nữ Nguyên Thần giơ tay phải, ngón cái và ngón áp út chạm nhau, trên đầu ngón tay lóe lên một ngọn lửa nhỏ bé, đưa tới trước mặt Hứa Ứng.
Hứa Ứng không biết làm sao đón lấy ngọn lửa này. Tay phải của nguyên thần thiếu nữ lại thò vào khu vực Hi Di của y, ngón cái và ngón áp út tách ra, ngọn lửa kia lẳng lặng lơ lửng trên không trung.
“Ngọn lửa này là Thuần Dương dị hỏa mà ta tìm được, lửa này do thiên địa hình này, có thể giúp ngươi tu hành.”
Thiếu nữ rời thuyền, bồng bềnh lướt tới, giọng nói lanh lảnh từ xa vọng lại: “Ngươi chỉ cần vận chuyển thần thức, đi vào ngọn lửa là có thể khống chế ngọn lửa di chuyển. Sau khi phóng hỏa đốt thuyền, ngươi luyện hóa ngọn lửa này, dùng chân dương trong ngọn lửa rèn luyện thân thể hồn phách, có thể giúp ngươi luyện thành thân thể thuần dương.”
Thân hình của thiếu nữ nhanh chóng biến mất trong bóng tối, giọng nói cũng càng ngày càng mờ nhạt: “Đợi nửa canh giờ rồi ngươi phóng hỏa, đánh roi, sau đó có thể tự đi. Nơi này nguy hiểm, không thể ở lâu. Sau khi làm xong chuyện của mình, ta sẽ tự tới tìm ngươi, tiễn ngươi về Vô Vọng sơn!”
Hứa Ứng nhìn theo bóng dáng cô đi xa, chỉ cảm thấy trên người ấm áp, Thuần Dương dị hỏa kia tỏa ra từng luồng dương khí trong khu vực Hi Di của y, không ngờ lại có hiệu quả tương tự như Lôi Âm Luyện Thể, Đại Nhật Luyện Thể, có thể rèn luyện thân thể!
Càng khiến y kinh ngạc hơn là nguyên khí của y đi xuyên qua ngọn lửa, không ngờ càng ngày lại càng tinh khiết!
“Còn rèn luyện được nguyên khí cơ à!”
Hứa Ứng kinh ngạc khó tả, thử rèn luyện thần thức. Chuyện khiến y vừa kinh ngạc vừa vui mừng hơn nữa là thần thức cũng được rèn luyện, càng ngày càng cứng rắn và thuần túy!”
“Nếu có thể dùng ngọn lửa này rèn luyện cả thân thể, thần thức và nguyên khí, chắc chắn thực lực của mình sẽ tăng vọt!” Hứa Ứng đứng trên mũi thuyền, đón lấy âm phong trên Nại Hà, cực kỳ thỏa mãn!
Quả chuông bay ra từ sau đầu y, nói đầy ẩn ý: “A Ứng, con của các ngươi tên là gì?”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Con? Con cái gì?”
Quả chuông cười lạnh nói: “Ngươi và yêu nữ chàng chàng thiếp thiếp, chưa nghĩ tới chuyện sinh con với cô ta à?”
Sắc mặt Hứa Ứng đỏ bừng nói: “Sao lại như vậy được? Hơn nữa sinh con thế nào?”
“Là dùng cái... Ngừng!” Quả chuông tỉnh ngộ, vội vàng ngậm miệng.
Ngay lúc này, Hứa Ứng chứng kiến bên bờ trái của Nại Hà, trong bóng đêm có một nam tử lam lũ gương mặt gầy gò chống gậy gỗ, khó nhọc đi từ trong rừng ra.
Phía sau nam nhân lam lũ này, rừng cây lay động, lại có mấy người già và phụ nữ quần áo rách nát đi ra, cũng chống gậy gỗ, bước đi khó nhọc.
Lượng người ra khỏi rừng rậm càng lúc càng nhiều, nam nữ giả trẻ, cả nhà lớn lớn nhỏ nhỏ kéo nhau đi tới, nhưng ai nấy đều im lặng không phát ra một tiếng động nào.
Nương theo ánh sáng của quỷ hỏa trên Nại Hà, có thể thấy dưới bộ quần áo rách rưới của bọn họ là vết lở loét mưng mủ, cực kỳ khủng khiếp, khiến ruồi nhặng vo ve xung quanh liên tục.
Hứa Ứng nhìn theo hướng bọn họ vừa tới, chỉ thấy đoàn người chạy nạn mênh mông cuồn cuộn, chẳng khác nào một con rắn đen trải dài mấy dặm.
“Bọn họ là...” Hứa Ứng lẩm bẩm.
Giọng nói của quả chuông mang rõ vẻ nghiêm nghị, nói: “Bọn chúng là người nhiễm bệnh, đã trúng ôn dịch.”
Hứa Ứng nhìn về phía xa hơn, đó cũng là nơi quỷ hỏa chi chít suốt trăm dặm. Chắc người nhiễm bệnh đến từ nơi đó.
“Có lẽ nơi bọn họ đi khỏi đã có hồng thủy, chiến tranh hoặc nạn đói.” Giọng nói của quả chuông trầm trầm: “Ta treo mình cô độc trên núi đã ba ngàn năm, đã thấy chuyện này rất nhiều lần.”
Nó được treo trong căn miếu trên Thạch sơn, mấy ngàn năm qua đã thấy vô số lần hồng thủy, chiến tranh và nạn đói, thây chất khắp nơi, không ai chôn cất, mỗi lần như vậy đều xảy ra ôn dịch.
Thuyền lầu vẫn không nhanh không chậm đi về phía trước, càng ngày càng có nhiều người bệnh xuất hiện hai bên bờ sông Nại Hà, thôn xóm, thành quách, đâu đâu cũng là người nhiễm bệnh.
Những người nhiễm bệnh khó nhọc bước tới, men theo bờ sông, không biết đi về nơi nào.
Có người ngã xuống liên tục, thân thể co giật vài lần rồi không còn hơi thở.
Nhưng những người khác coi như không thấy cảnh này, tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt bọn họ đờ đẫn, như những xác chết di động.
“A Ứng, nơi này chắc là khởi nguồn của Nại Hà đổi đường.”
Quả chuông trầm giọng nói: “Có người muốn cứu viện yêu nữ nên đại khai sát giới, chế tạo dịch bệnh lan tràn ở đây. A Ứng, lần này yêu nữ nhờ ngươi làm việc giúp mình, tuyệt đối không có ý tốt, chắc chắn đang có âm mưu gì đó!”
Hứa Ứng đứng trước mũi thuyền, ngơ ngác nhìn những người nhiễm bệnh.
Y luyện thành Thiên Nhãn, dùng Thiên Nhãn quan sát thế giới này, mọi thứ đã bất đồng.
Giữa bầu trời, có xúc tu thô to màu đỏ thịt lơ lửng, lặng lẽ buông xuống.
Những xúc tu màu đỏ thịt này cực kỳ linh động, như duỗi ra từ không gian khác, không nhìn thấy đầu nguồn.
Bọn chúng hạ vào những người nhiễm bệnh này, chia nhỏ thành rất nhiều xúc tu khác, cắm lên vết lở loét mưng mủ của đám người xanh xao này, chậm rãi nhúc nhích, hút vào.
Hứa Ứng đứng từ xa nhìn lại, quỷ hỏa ở khắp nơi, còn trên bầu trời cũng có vô số xúc tu từ không gian khác nhô ra, từ trên trời rủ xuống, đâm vào trong bóng tối.
Từng xúc tu màu đỏ thịt từ thế giới khác rủ xuống, xen kẽ đan xen, phủ kín bầu trời u ám, che kín ánh sao đêm. Chúng chia nhỏ thành càng nhiều xúc tu, không ngừng phình ra rồi co lại, phình ra rồi co lại, hút lấy sức sống của người mắc bệnh.
Bức tranh này cực kỳ chân thực, lại cực kỳ không chân thực.
Đây chính là cảnh tượng mà Thiên Nhãn của y chứng kiến!
Hứa Ứng khó khăn lắm mới di chuyển được ánh mắt, yết hầu chuyển động một cái: “Trời đất...”
Những nơi ánh mắt hắn nhìn được, toàn bộ bầu trời u ám đều bị xúc tu đỏ sậm bao trùm, không thấy phần cuối.
Một thứ sinh vật khó mà tưởng tượng nổi đang bao phủ bầu trời, buông xuống vô số xúc tu, tóm lấy những người ở phương tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận