Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 106: Tiên tử mù chữ (2)

Chương 106: Tiên tử mù chữ (2)Chương 106: Tiên tử mù chữ (2)
Chương 106: Tiên tử mù chữ (2)
Tiên tử mù chữ cũng không hổ với danh xưng mù chữ, ngoại trừ Trang Tử và Huệ Tử, nàng cũng hoàn toàn không biết gì về những danh nhân lịch sử khác, như Khổng Tử, Lão Tử, Mạnh Tử, Hàn Phi Tử...
Lý Mộc Dương vừa đánh quái, vừa giải quyết những câu hỏi và sự tò mò vô tận của vị tiên tử mù chữ, chỉ cảm thấy đầu như nổ tung.
Vốn đau đầu về việc làm thế nào để bắt chuyện, tìm ra cốt truyện ẩn giấu trên người Long Thần tiên tử.
Nhưng hiện tại Long Thần tiên tử quá chủ động nhiệt tình, ngược lại khiến Lý Mộc Dương đối phó có chút mệt mỏi.
Rõ ràng là một trò chơi đánh quái thăng cấp, Lý Mộc Dương chơi nó thành lớp ngữ văn tiểu học.
Vị tiên tử mù chữ nhiệt tình lại tò mò ngây thơ này cảm thấy hứng thú với tất cả các chủ đề mà Lý Mộc Dương nói đến, suốt hành trình không ngừng líu lo, luyên thuyên đặt câu hỏi.
Hai người vừa nói chuyện vừa đánh quái, lúc đi đường đang nói chuyện, lúc đánh quái cũng đang nói chuyện.
Giờ khắc này, tất cả ma quỷ trong thành dường như đã trở thành nhân vật ngoài lề.
Cũng may những quái vật này không có trí tuệ, không biết nói chuyện, nếu không ít nhiều gì cũng sẽ mắng vài câu - cẩu nam nữ các ngươi tôn trọng ta một lần có được hay không? Đời thuở nhà ai lúc đánh quái lại trò chuyện triết học!
"Khổng Tử ở trên sông nói rằng: thời gian trôi qua như dòng sông, ngày đêm không ngừng..."
"Trời đất cùng ta sinh ra, mà vạn vật cùng ta làm một... Lời nói thật hay, đây cũng là Trang Tử nói đúng không?”
"Không hổ là Trang Tử đã nói ra [thiên đạo vô thường..."
"Nước là thiện nhất. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, câu nói này thực sự là..."
"Ừm... Tiên sinh, sao ngài không nói? Ta nói sai gì sao?"
Long Thần tiên tử tò mò không gì sánh được, kinh ngạc hỏi Lý Mộc Dương.
Thậm chí giọng điệu của nàng còn có chút thận trọng, tựa như sợ Lý Mộc Dương trách cứ.
Lý Mộc Dương, người đang bận nhặt quả cầu oán linh, ngẩng đầu lên nhìn trời, yên lặng thở dài.
"Đừng gọi ta tiên sinh."
Ngươi mới là tiên sinh của ta, ta sợ ngươi rồi, sao lời nói và vấn đề nhiều như thế!
Tiên tử mù chữ này có khả năng tư duy rất mạnh, còn có thể suy luận từ một ra ba.
Thậm chí bây giờ có thể đoán ra câu nào do ai nói từ phong cách nói chuyện... Tiên tử thông minh như vậy, sao lại trở thành người mù chữ?
Đối mặt với sự truy hỏi liên miên không ngừng của Long Thần tiên tử, Lý Mộc Dương bị hỏi đến kiệt sức cả về tinh thần và thể chất.
Mặc dù vị tiên tử này mù chữ, nhưng những vấn đề nàng đặt ra thực sự rất sâu sắc! Rất nhiều câu hỏi thậm chí còn nhắm thẳng vào cốt lõi, khiến Lý Mộc Dương, người có nền tảng kiến thức đọc hiểu phong phú cũng khó mà chống đỡ.
Tiên tử thông minh cơ trí như vậy, sao lại trở thành người mù chữ?
Rõ ràng đang ở đô thành phồn vinh nhất vào cuối thời Đông Hán, lại không biết gì về những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, không có chút tri thức dự trữ nào.
Chẳng lẽ nàng không tiếp xúc được với thế giới bên ngoài?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Mộc Dương khẽ động, đây hẳn là một cốt truyện ẩn giấu?
Long Thần tiên tử bị vây ở trong thành, không cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài?
Tiên tử thông minh như nàng, nếu như có thể tiếp cận với thế giới của người sống, không thể nào biến thành mù chữ.
Mà theo dòng suy nghĩ này nhìn lại... Thành Lạc Dương, nơi ở của Long Thần tiên tử, cũng có chút kỳ lạ.
Nói rằng đây là đô thành Đại Hán vào cuối thời Đông Hán, nhưng cư dân trong thành lại giống như quỷ, khắp nơi hiện ra vẻ bất thường.
Thành trì oán khí âm u này khiến Lý Mộc Dương nhớ đến một trò chơi kinh dị kinh điển - Silent HillI
Silent Hill có sự phân biệt giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài.
Chẳng lẽ thành trì quỷ dị nơi ở của Long Thần Tiên Tử này, thật ra là thế giới khác trong thành Lạc Dương?
Long Thần tiên tử vẫn luôn ở trong thế giới này, không tiếp xúc với thế giới thực ở bên ngoài, cho nên mới biến thành mù chữ?
Nghĩ tới đây, mắt của Lý Mộc Dương đảo một vòng, trước tiên lưu lại, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề từ triết học sang hiện thực.
"... Tiên tử ngươi đã ở trong thành này bao nhiêu năm?”
Lý Mộc Dương mở miệng hỏi thăm.
Nếu trước đó Lý Mộc Dương hỏi vấn đề này, Long Thần tiên tử chắc chắn sẽ không trả lời hắn.
Nhưng bây giờ Long Thần tiên tử do dự một chút, sau đó trả lời câu hỏi của Lý Mộc Dương.
"Trong sương mù không biết năm tháng, nhưng ta nghĩ đã mấy ngàn năm rồi?"
Long Thần tiên tử nói một cách không quá chắc chắn: "Tiên sinh là người đầu tiên đặt chân vào thành này trong mấy ngàn năm qua."
Lý Mộc Dương lại hỏi: "Vậy vì sao tiên tử không rời khỏi thành này?"
Lý Mộc Dương nói xong câu này, Long Thần tiên tử trầm mặc, cảm xúc có vẻ hơi suy sụp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận