Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 127: Giang Tiểu Ngư khiếp sợ (2)

Chương 127: Giang Tiểu Ngư khiếp sợ (2)Chương 127: Giang Tiểu Ngư khiếp sợ (2)
Chương 127: Giang Tiểu Ngư khiếp sợ (2)
Qua nhiều lần thất bại, Lý Mộc Dương cũng đã ước tính được phạm vi cảm ứng của La Quần Sơn, khoảng mười mét.
Miễn là thoát khỏi phạm vi này trong vòng hai mươi giây sau khi kẻ địch phát hiện ra Giang Tiểu Ngư, hệ thống sẽ không phán cho hắn bốn chữ 'len vào thất bại.
Vấn đề duy nhất là tên này hay lảng vảng khắp nơi trong các con hẻm, mà lại rất khó nắm bắt hành tung.
Và Giang Tiểu Ngư trong trạng thái ẩn thân thì di chuyển chậm chạp và cẩn thận, không dám chạy nhanh, vì vậy thỉnh thoảng sẽ va chạm phải La Quần Sơn đang tuần tra.
Nhưng sau hai ngày thất bại, Lý Mộc Dương đã từng chút một tiến lên khám phá và cũng đại khái nắm được quy luật hoạt động của La Quần Sơn.
Lần này mặc dù thất bại, nhưng Lý Mộc Dương đã nhìn thấy cây cầu gãy ở phía trước.
Vì vậy, hắn không hề bận tâm, tải lại trò chơi và thử lại lần nữa.
Khi Giang Tiểu Ngư trong trò chơi sử dụng Ẩn Thân Phù, hắn bắt đầu cẩn thận di chuyển về phía trước, nhẹ nhàng né tránh một vài sai dịch chặn đường ở ngã tư, Lý Mộc Dương điều khiển Giang Tiểu Ngư nép vào góc phố.
Núp trong góc này khoảng hai mươi giây, sai dịch mang tên "La Quần Sơn" xuất hiện ở ngã tư phía trước.
La Quân Sơn nhìn quanh một lúc ở ven đường, sau đó tiếp tục đi về phía trước và biến mất ở khúc rẽ ngã tư.
Lý Mộc Dương đếm thầm tới số hai mươi, sau đó mới điều khiển Giang Tiểu Ngư tiếp tục đi về phía trước, vượt qua ngã tư mà La Quần Sơn vừa dừng lại.
Cứ như vậy, đi đi dừng dừng, cẩn thận né tránh phạm vi hoạt động của La Quần Sơn.
Lần này, Giang Tiểu Ngư do Lý Mộc Dương điều khiển thậm chí không bị La Quần Sơn phát hiện, đã âm thầm di chuyển đến bên cạnh cây cầu đứt gấy.
[Giang Tiểu Ngư: Nghênh ngang đi vào đây mà không bị phát hiện, ta quả là một thiên tài!]
Giang Tiểu Ngư nát rượu tự mãn khoe khoang với không khí.
Lý Mộc Dương nhìn thấy dòng đối thoại này, lườm nhân vật chính một cái.
Hắn điều khiển Giang Tiểu Ngư đến cây cầu gấy, nhìn ra xung quanh.
Chỉ thấy trên mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng.
Cây cầu gãy hình vòm cong cong chơ vơ giữa mặt hồ, phía trước không có lối ra, đầu cây cầu gãy là ngõ cụt, trông có vẻ kỳ quái.
[Giang Tiểu Ngư: Truyên thuyết kể rằng cây cầu gãy này là nơi chất chứa đau thương của Ngọc tiên tử, trước khi đắc đạo, phu quân của nàng đã chết đuối ở đây, và vào thời khắc cuối cùng của Ngọc tiên tử, nàng lại đặc biệt đến đây... Thanh tiên kiếm Kinh Hồng, có lẽ bị nàng giấu dưới cầu?]
[Giang Tiểu Ngư: Nhưng thi thể của Ngọc tiên tử đâu? Sao lại không thấy?]
[Giang Tiểu Ngư: Ngọc tiên tử đã chết, nhưng tiên kiếm Kinh Hồng có linh tính, hẳn là người khác không dám động vào thi thể của Ngọc tiên tử? Hay là tiên kiếm đã mang thi thể của Ngọc tiên tu di?]
Giang Tiểu Ngư đứng trên cây cầu gấy hoang mang tự hỏi, không ngừng tìm kiếm.
Trên cầu có lờ mờ vài giọt máu, nhưng không có thi thể của Ngọc tiên tử, cũng không có tiên kiếm Kinh Hồng.
Đúng lúc này, Lý Mộc Dương từ góc nhìn thứ ba nhìn thấy có một số bóng người từ xa đang tiến về phía cầu gãy.
Và Giang Tiểu Ngư cũng nhìn thấy những người đó.
[Giang Tiểu Ngư: Không ổn! Là thủ lĩnh của yêu ma trong thành, ta không thể để lũ này phát hiện ra]
Sau khi Giang Tiểu Ngư nói xong, Lý Mộc Dương điều khiển Giang Tiểu Ngư trốn dưới cầu gãy.
Chẳng mấy chốc, những bóng người đó đã đứng trên cây cầu gãy, ngay trên đầu Giang Tiểu Ngư.
Nhóm người này ăn mặc sang trọng quý phái, nhưng trên khuôn mặt họ lộ rõ vẻ hung hãn.
Trong số đó, thậm chí có một người đã hiện nguyên hình yêu ma, tuy là thân người nhưng đầu lại là đầu giao long.
Con giao long này là kẻ đầu tiên lên tiếng.
[Bích Phong Quân: Ngọc tiên tử đã chết, nhưng xác của nàng không biết ở đâu, tiên kiếm Kinh Hồng cũng không thấy bóng dáng, lúc này không đi tìm kiếm, gọi ta đến đây làm gì?]
Bích Phong Quân lên tiếng, một yêu ma trong số đó trả lời.
[Xích Diệm Đại Vương: Xác của Ngọc tiên tử biến mất một cách bí ẩn, chúng ta nghi ngờ nàng rơi xuống hồ này, mà trong số yêu ma, chỉ có Bích Phong Quân ngươi là giỏi bơi nhất, vì vậy mời ngươi xuống nước tìm hiểu, chúng ta sẽ ở ngoài hộ pháp cho ngươi]
Vừa nói xong, giao long lập tức lắc đầu.
[Bích Phong Quân: Nước trong hồ Nịch Hồn sẽ ăn mòn yêu tà, ta mà nhảy xuống, ít nhất cũng phải bị lột một lớp da... không đi, không đi]
Giao long già kiên quyết từ chối, những yêu ma còn lại không ngừng khuyên nhủ, cố gắng thuyết phục con giao long này xuống nước.
Và ở đằng xa lại xuất hiện thêm bóng người.
Lần này đến, thực sự là con người.
Cái tên "La Quần Sơn" từng rượt hắn cũng có mặt.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lý Mộc Dương không phải là La Quần Sơn này, mà là bà lão câm đầu đám đông.
[Cốc bà bà: Ngọc tiên tử đã chết, sao các ngươi không đi trấn an tộc đàn, mà lại tụ tập ở đây?]
Bà lão lưng gù u ám xuất hiện, không chỉ Lý Mộc Dương ngây người mà ngay cả Giang Tiểu Ngư treo dưới cầu gay cũng khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận