Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 160: Toát mồ hôi

Chương 160: Toát mồ hôiChương 160: Toát mồ hôi
Chương 160: Toát mồ hôi
Sẽ không ổn nếu hắn cư xử bất thường và bị kẻ nào đó có ý đồ không tốt để ý đến.
Hắn sắp lên đến Trúc Cơ rồi, không thể xảy ra bất cứ điều gì sơ suất vào thời điểm quan trọng này.
Lý Mộc Dương đi qua con đường vắng vẻ, đi về phía nơi ở của mình.
Nhưng khi vừa đi qua cổng vòm, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng thút thít tram thấp phát ra từ khoảng sân bỏ hoang bên cạnh.
Tiếng nghẹn ngào nghe yếu ớt và bất lực, giống như một cô bé bị đi lạc, khiến người ta vô thức muốn chạy tới bảo vệ.
Nhưng khi Lý Mộc Dương nghe được thanh âm này, thân thể lập tức cứng đờ.
Tiếng nghẹn ngào nghe rất nhẹ nhàng, nhưng hắn lại cảm thấy rùng rợn không thể giải thích được.
Một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ mách bảo hắn rằng hắn đang bị nhắm tới bởi một thứ gì đó nguy hiểm.
Một khi hắn ra tay, thứ đang theo dõi hắn sẽ lập tức lao ra...
Bước chân của Lý Mộc Dương dừng lại dưới cổng vòm, thân thể bất động, như bị hóa đá.
Cánh tay của hắn lặng lẽ thả xuống hai bên, nếu bị tấn công, hắn sẽ ngay lập tức triệu hồi Diệt Pháp Chuyển Luân.
Nhưng mà tu vi Luyện Khí Cảnh tâng thứ chín sao mà đủ đối phó đây?
Mối nguy hiểm tiềm ẩn này đến từ đâu?
Trời vẫn chưa tối nên không thể là những tàn hồn cổ xưa ở trong thành được.
Nhưng ngoài những tàn hồn cổ xưa đó, còn có thứ gì khác có thể đang theo dõi hắn trong Thành Ma Kiếm này?
Toàn thân Lý Mộc Dương cứng ngắc, đầu óc quay cuồng nhanh chóng.
Hắn cố gắng nghĩ cách để phá vỡ tình thế.
Tuy nhiên, ánh mắt tò mò bí mật kia giống như một cái gai đâm sau lưng khiến hắn không dám cử động.
Dưới cổng vòm, cuộc đối đầu rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mồ hôi trên trán Lý Mộc Dương chậm rãi nhỏ xuống.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc của nữ tử đột nhiên vang lên, phá vỡ tình thế bế tắc.
"... ƠØ? Ca ca, sao ngươi lại đứng ở đây một mình vậy?”
Giọng nói của cô muội muội trời cho Lý Nguyệt Thiền vang lên từ bên kia đường.
Trong tai Lý Mộc Dương lúc này, thanh âm đó tựa như thanh âm của thiên nhiên, đẹp de lạ thường.
Ngay khi giọng nói của Lý Nguyệt Thiền vang lên, ánh mắt lén lút nhìn chằm chằm vào Lý Mộc Dương biến mất.
Đối phương lặng lẽ rời đi, Lý Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn muội muội đến trước mặt mình, Lý Mộc Dương thở dài: "Sao ngươi lại đến đây?" Lý Nguyệt Thiên chớp chớp mắt, cười nói: "Vấn đề này phải là ta hỏi ngươi chứ... Ca ca, tại sao ngươi lại hành động kỳ lạ như vậy? Ngày nào ngươi cũng trốn đi một mình, chẳng biết là đi đâu."
"Chẳng lẽ ngươi lén lút đi tìm người trong lòng, ngày nào cũng một mình ra ngoài hẹn hò với nàng sao?"
Lý Nguyệt Thiên chớp mắt tò mò, nửa đùa nửa thật nói.
Lý Mộc Dương trừng mắt nhìn nàng: "Ta không phải là người đã có gia đình, có cô nương mình thích thì tại sao phải lén lén lút lút? Ta chỉ không thích đồng hành với đám người kia, bọn họ đều san sổ tới làm quen, rất phiên phức, cho nên mỗi ngày ta đều đi lang thang, tránh dây dưa với đám người kia."
Lý Mộc Dương thản nhiên nói.
Sau khi xác nhận rằng mối nguy hiểm tiềm ẩn đã biến mất, hắn mang theo muội muội của mình, nhanh chóng rời đi.
Lý Mộc Dương mơ hồ đoán được thứ đó là gì, có lẽ là con chó cưng bị đi lạc của mấy vị quý nhân đến từ Ngô Công Lĩnh.
Con chó được yêu ma nuôi dưỡng có thể ăn thịt người, có chút tu vi cũng là điều hợp lý?
Nhưng Lý Mộc Dương cũng không có ý định báo ra manh mối này.
Mặc dù Phủ Thành Chủ ban bố phần thưởng cho việc tìm thấy con chó rất hậu hĩnh, nhưng Lý Mộc Dương lại không muốn lội vào vùng nước đục này.
Trong Luyện Ma Tông, hắn càng khiêm tốn, kín đáo thì sau này tông môn sẽ dễ dàng buông tha khi hắn xin điêu chuyển ra bên ngoài.
Nếu hắn thông minh, sắc bén và tài giỏi, đến thời điểm nào đó, ma giáo có thể sẽ không thể nào buông tha hắn.
Lý Mộc Dương dẫn theo muội muội của mình đi khắp các con đường và ngõ hẻm, rất nhanh sau đó đã quay trở lại khu vực mà người dân đang sinh sống ở trong thành.
Sau khi nhìn thấy chuyển động của người sống trong tâm mắt của mình, Lý Mộc Dương mới hoàn toàn yên tâm.
Con chó mà đám yêu ma đánh mất kia hung dữ đến mức một tu sĩ Luyện Khí Cảnh tang thứ chín như hắn còn không dám cử động. Nếu những đệ tử ngoại môn khác gặp nó, chẳng phải sẽ chết sao?
Mẹ kiếp, Phủ Thành Chủ lại bảo đệ tử ngoại môn đi tìm con chó này... Bọn chó mái! Cẩu quan!
Tuy rằng đệ tử ngoại môn chỉ là mấy con cá nhỏ lẻ, nhưng mạng sống của cá nhỏ cũng là mạng sống!
Lý Mộc Dương cảm thấy có chút oán hận. Con chó này sẽ chạy quanh thành, hắn không thể đi lung tung một mình được.
Sau này hắn phải suy nghĩ cẩn thận tìm nơi an toàn để chơi trò chơi mới được.
Vừa đi vừa nghĩ chuyện vừa rồi, Lý Mộc Dương và muội muội đã đi đến con hẻm nơi đệ tử ngoại môn ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận