Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 163: Có gì đó không ổn

Chương 163: Có gì đó không ổnChương 163: Có gì đó không ổn
Chương 163: Có gì đó không ổn
"Đám yêu ma này vô pháp vô thiên đã quen. Chúng bày đặt giả vờ để thú cưng của mình bị thất lạc, nhưng thực tế là chúng cố ý buông thả, mặc kệ lũ chó dữ ở trong thành đi hại người, giết đệ tử ngoại môn Luyện Ma Tông chúng ta.'
"Bọn chúng nghĩ rằng có thể lẩn tránh quy tắc của ma tông, nhưng ta, Trình Phi Dương, muốn nói cho bọn chúng biết rằng quy tắc của ma tông không thể bị phá vỡt Đệ tử ngoại môn của chúng ta không phải muốn giết là giết được."
"Bắt đầu từ hôm nay, mấy con chó của bọn chúng hại một mạng đệ tử ngoại môn của chúng ta, ta sẽ cho một con yêu ma đền mạng."
"Giết cho đến khi chúng không dám để lũ chó hung ác làm tổn hại ai nữa!"
Trình Phi Dương mặc trường bào trắng, ánh mắt lạnh như băng đi vào màn đêm.
Lý Mộc Dương và Quan Tiểu Thuận nhìn nhau, có chút nghi ngờ.
Cảm thấy thủ đoạn của Tiểu Trình sư huynh có hơi hung ác... Nếu giết yêu quái một cách trắng trợn như vậy, những yêu quái đó chẳng lẽ sẽ không gây rắc rối sao?
Lý Mộc Dương hỏi lại.
Nhưng thiếu niên kia cười lạnh, nói: "Theo quy tắc, yêu ma không được phép vào Thành Ma Kiếm. Lần này tình thế nguy cấp nên chúng ta đã phá lệ, cho phép những yêu ma này vào thành để giúp đỡ. Nhưng bọn ta cũng đã thỏa thuận, bọn chúng chỉ có thể ở trong ma tông, không được phép ra khỏi viện nơi mình ở"
"Chỉ cần bọn chúng bước ra khỏi viện mà không được sự cho phép, bất cứ ai cũng có thể giết bọn chúng!"
"Ta thật sự không có khả năng xông vào đó giết bọn chúng, nhưng chỉ cân bọn chúng chủ động ra ngoài tìm chết, vậy thì cứ giết luôn là được! Ai có thể nói là không đúng quy tắc!"
Lúc này Lý Mộc Dương mới biết Thành Ma Kiếm có quy tắc như vậy.
Yêu ma không thể vào Thành Ma Kiếm? Tại sao?
Lý Mộc Dương nghi ngờ.
Hắn và Quan Tiểu Thuận đi theo Tiểu Trình sư huynh đến một nơi yên tĩnh ở trong thành.
Tường viện ở đây cao và nghiêm ngặt, khung cảnh trong viện rất yên tĩnh. Đây là khu vực mà mấy đại nhân vật của Thành Ma Kiếm sinh sống.
Thành chủ Thành Ma Kiếm, cũng như tất cả các đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn của Luyện Ma Tông đến Thành Ma Kiếm lần này, hầu như đều sống ở đây.
Đám yêu ma Ngô Công Lĩnh tự nhiên cũng được sắp xếp ở lại đây, điêu kiện chỗ ở tốt hơn rất nhiều so với Lý Mộc Dương và các đệ tử ngoại môn khác.
Trình Phi Dương dẫn Lý Mộc Dương đến một góc, dừng lại, sau đó thắp một nén hương màu đỏ son kỳ lạ.
Sau khi hương đỏ cháy hết, khói bay ra không phải màu trắng mà là một loại màu đỏ son quỷ dị.
Làn khói màu đỏ son này lơ lửng trong không khí, tản ra mùi hương thoang thoảng. Lý Mộc Dương và Quan Tiểu Thuận còn đang tò mò thì bỗng nhìn thấy một bóng đen lén lút nhanh chóng xuất hiện ở đầu ngõ bên kia.
Giống như một cô bé vậy.
Nó thận trọng nằm xuống, ở trong bóng tối thò đầu ra nhìn.
Sau khi nhìn thấy Lý Mộc Dương và Quan Tiểu Thuận canh giữ nén hương đỏ, trên mặt cô bé lộ ra nụ cười kinh ngạc.
"Giao Tiên Hương... thật bổ dưỡng!"
Cô bé xinh đẹp dịu dàng nhìn thấy Lý Mộc Dương và Quan Tiểu Thuận ở trên đường, miệng lập tức chảy nước miếng.
"Còn có hai người sống nữa! Họ là đệ tử ngoại môn của ma tông!”
"Nhúng máu thịt của tu sĩ nhân loại vào Giao Tiên Hương..."
Nước miếng của cô bé chảy ra, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, cái miệng nhỏ màu đỏ nứt ra, càng lúc càng lớn, cho đến khi biến thành miệng của một con rắn khổng lồ.
Lý Mộc Dương nhìn thấy cảnh này, khiếp vía.
"Mẹ kiếp..."
Hắn vô thức tóm lấy Quan Tiểu Thuận, chuẩn bị kéo Quan Tiểu Thuận chạy đi.
Đột nhiên một tia sáng lạnh lóe lên sau lưng cô bé.
Giây tiếp theo, con yêu quái phấn khích đông cứng lại.
Đầu của nó biến thành một con rắn khổng lồ, tuột thẳng khỏi cổ và rơi xuống đất với âm thanh lộc cộc.
Khuôn mặt u ám của Trình Phi Dương hiện ra từ trong bóng tối.
"... Đám yêu quái này thật sự cho rằng tu sĩ ma giáo chúng ta là đồ ăn sẵn, muốn ăn thì ăn, gặp được là có thể ăn luôn sao?”
Cô bé kia vừa thấy Lý Mộc Dương và Quan Tiểu Thuận liền động sát tâm, hiển nhiên đã chọc giận Tiểu Trình sư huynh.
Quan Tiểu Thuận kinh hãi nắm lấy cổ tay Lý Mộc Dương, lẩm bẩm.
"Yêu... Yêu ma hóa ra là như thế này..."
Một giây trước nàng vẫn còn là một cô bé dễ thương, giây tiếp theo đột nhiên biến thành một con quái vật hung dữ.
Cảnh tượng này có ảnh hưởng quá lớn đến chàng thiếu niên biên thành chưa trải sự đời.
Lý Mộc Dương sợ hãi nhìn Tiểu Trình sư huynh trong bóng tối, lại có nhận thức mới về người thiếu niên này.
Rõ ràng con rắn yêu ma này không hề yếu, nhưng hắn ta chỉ một đòn đã giết chết nó ngay lập tức một cách dễ dàng như vậy.
Thanh phi kiếm mà Tiểu Trình sư huynh ân cần săn sóc, đúng là không phải vật phàm.
Trước đây bọn họ đã từng nhìn thấy hắn ta dễ dàng bị đánh bại bởi xích hỏa của quỷ hồn Vua Chuột, đã đánh giá sai thực lực của hắn ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận