Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 194: Tỉnh, tỉnh lại đi!

Chương 194: Tỉnh, tỉnh lại đi!Chương 194: Tỉnh, tỉnh lại đi!
Chương 194: Tỉnh, tỉnh lại đi!
"Nói không chừng chỉ cần nhắm mắt lại, tông chủ và những người khác sẽ phá vỡ được bí cảnh, mang chúng ta ra ngoài."
Lý Mộc Dương vớ bừa một cái cớ lừa gạt cho qua.
Cứ ăn xong liền đi ngủ, hành vi này đúng là khiến người khác phải nghi ngờ.
Sau khi nghe Lý Mộc Dương nói, Yến Tiểu Như lạnh lùng liếc hắn một cái, tựa như đang tra xét xem Lý Mộc Dương nói thật hay nói phét.
Sau vài giây, Yến Tiểu Như gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
Nói xong, nàng đứng dậy, đi ra ngoài rừng trúc.
Đây là lần đầu tiên trong vài ngày qua, Yến Tiểu Như, người bị bệnh sắp ngỏm, rời khỏi đống lửa.
Nhìn thấy nữ nhân này bước đi như sắp ngã đến nơi, đứng dậy muốn di ra ngoài, Lý Mộc Dương đang định đứng lên đuổi theo, khuyên nhủ nàng vài câu, nhưng giọng nói lạnh lùng của Yến Tiểu Như lại truyền tới.
"Ta ra ngoài đi dạo, ngươi không cần lo lắng ta đi tìm chết."
Nàng ta dùng một câu nhẹ bang chặn lại hết tất cả lời khuyên can của Lý Mộc Dương vào trong cổ họng.
Nhìn bộ dạng rõ ràng là mệt mỏi nhưng vẫn quyết tâm rời đi của Yến Tiểu Như, Lý Mộc Dương gãi gãi đầu, không biết nên đánh giá thế nào.
Nữ trưởng lão này luôn xa cách như vậy, sống kiểu độc lập với đời, rất khó có thể đoán được nàng ta đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả khi vùi mình trong đất, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh và lãnh đạm đến mức dường như không có một chút cảm xúc nào.
Người ta nói rằng phụ nữ thường có tâm hồn sâu sắc, mà tâm hồn của Yến Tiểu Như, trưởng lão của ma tông, lại càng sâu sắc khó hiểu hơn.
Cho nên Lý Mộc Dương chẳng muốn mất công đi tìm hiểu.
Xác nhận nàng sẽ không tìm tới cái chết, Lý Mộc Dương tạm thời gạt đi lo lắng, nhắm mắt lại tiếp tục chơi trò chơi.
Tình trạng của Yến Tiểu Như ngày càng trở nên tồi tệ, hắn phải nắm bắt thời gian để luyện tập Kinh Hồng Kiếm Quyết càng nhanh càng tốt.
Ít nhất hắn phải sử dụng thành thạo Kinh Hồng Kiếm Quyết, mới có thể dùng kiếm mở ra cửa thoát khỏi bí cảnh, đưa hai người bọn họ ra ngoài.
Trong trò chơi thành Nam Giang, Lý Mộc Dương mang đầu của Nhân Hình Sư bắt đầu giết chóc, luyện tập Kinh Hồng Kiếm Quyết.
Cứ như vậy, mấy tiếng trôi qua, khi Lý Mộc Dương rời khỏi trò chơi, trở lại hiện thực, màn đêm ở bí cảnh đã buông xuống.
Trong rừng trúc, ánh lửa đã sắp tàn, trong đống tro chỉ còn lại vài tia lửa. Từng bông tuyết nhỏ bé rơi xuống rừng trúc, hắn không thấy Yến Tiểu Như ở đâu cả.
Lý Mộc Dương bỏ thêm củi khô vào đống lửa, đứng dậy, tự hỏi không biết nàng ta đi đâu rồi nhỉ.
Thông thường khi đến giờ ăn tối, người ham thích ăn uống như Yến Tiểu Như sẽ chủ động yêu cầu hắn nướng măng ngay lập tức.
Lý Mộc Dương đã quen với việc bị nhắc nhở, lân này hắn mải chơi trò chơi, cho đến khi màn đêm buông xuống mới mở mắt ra, phát hiện đã quá giờ ăn tối.
Hắn xoa xoa cái bụng đói, bối rối đứng dậy.
Bên ngoài rừng trúc, tuyết càng dày đặc hơn.
Ngôi mộ của vợ chồng Ngọc tiên tử nằm lặng lẽ nép mình trong làn tuyết trắng.
Không có một ai tới gân Kinh Hồng Tiên Kiếm, nó lặng yên đứng trước mộ, bảo vệ đôi thần tiên quyến lữ phía sau.
Mà trên nền tuyết trắng cách ngôi mộ ba thước, có một bóng người đang nằm bất động.
Đó là Yến Tiểu Như.
Nàng ngã úp mặt xuống tuyết, không hề nhúc nhích.
Những bông tuyết liên tục rơi xuống, gan như chôn vùi cả người nàng.
Lý Mộc Dương nhìn thấy cảnh này liền kinh sợ, vội vàng đạp tuyết chạy tới.
Nữ nhân nằm trong tuyết tuy rằng vẫn mở mắt, hơi thở đều đặn, giống như vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng Lý Mộc Dương hiểu rõ Yến Tiểu Như, biết được nữ nhân này đã rơi vào hôn mê rồi!
Khuôn mặt nàng dường như có một luồng tử khí chảy ra, chất độc đang chảy tự do trong cơ thể.
Khi ngón tay của hắn chạm vào nàng, cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Nữ nhân này không chỉ bất tỉnh mà còn không biết đã nằm trên tuyết bao lâu. Cơ thể Thần Du Cảnh đáng lẽ ra nóng lạnh bất xâm, giờ đây lại lạnh như băng.
Độc tố và giá rét cùng lúc công kích, đã thành công đánh gục được nữ nhân này, khiến nàng ta bất tỉnh nhân sự.
Lý Mộc Dương vội vàng đỡ nàng lên, trực tiếp bế vào rừng trúc, đặt bên cạnh đống lửa, tăng thêm độ ấm cho nàng.
Đồng thời hắn sốt ruột kêu gào.
"Yến trưởng lão? Yến trưởng lão? Tỉnh, tỉnh lại đi!"
"Yến trưởng lão? Yến Tiểu Như!"
Tiếng gào thét của Lý Mộc Dương vang dội trong rừng trúc.
Trong mơ hồ, dường như có ai đó đang gọi nàng.
Sương mù dày đặc, nàng nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc ở phía bên kia bờ sông.
Có những khuôn mặt tươi cười cổ vũ, vui vẻ chào đón nàng, nhưng cũng có không ít khuôn mặt hung ác tàn bạo muốn lao tới giết chết nàng ngay lập tức.
Mà nhiều nhất chính là loại sau.
Những khuôn mặt dữ tợn như ẩn như hiện trong màn sương mù, xuyên thấu vào lòng người một cách quỷ dị. Tất cả bọn họ đều đang đợi nàng đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận