Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 231: Tà Thần Cổ (hạ)

Chương 231: Tà Thần Cổ (hạ)Chương 231: Tà Thần Cổ (hạ)
Chương 231: Tà Thần Cổ (hạ)
Cuối cùng trăng treo lên và bầu trời đầy sao.
Từng cơn gió lạnh ập đến, Tiểu Dã Thảo và Ngụy Tam Đao buộc phải bò dậy khỏi mặt đất, bắt đầu lên đường.
"Chết tiệt! Hôm nay lại thêm một cái?"
Ngụy Tam Đao kinh ngạc nhìn khu rừng trước mặt, cảm thấy gió lạnh càng rùng rợn hơn đêm qua.
Đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy tà vật tăng lên.
Lý Mộc Dương có thể nhìn thấy tất cả tà vật, lại nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không phải một, nhiều thêm hai cái...
Đêm nay có thêm hai tà vật, giống như Hoạt Nhi Thần, không bị Tiểu Dã Thảo và Ngụy Tam Đao nhìn thấy.
Nhưng mà Lý Mộc Dương lại nhìn thấy chúng nó một cách rõ ràng.
Một nữ nhân mặc bộ áo bào rách nát, trên mặt thoa phấn son hàng dởm trắng bệch, cả khuôn mặt đầy vết nứt, đôi môi đỏ mọng ngoác ra đến tận mang tai, nụ cười vô cùng rạng rỡ - Bạch Lệ nương nương.
Một tà vật khác là một cái đầu thật to, có thể so được với một ngôi nhà, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, ngũ quan khoa trương, mặt xanh nanh vàng, trên đầu đội mũ quan - Ô lão gia.
Bốn con trùm treo thanh máu đầu lâu màu đỏ trên đầu đang đuổi theo bóng dáng ba người Lý Mộc Dương trong núi rừng, gió lạnh càng trở nên rét buốt.
Lý Mộc Dương thở dài nói: "Tà vật càng ngày càng nhiều, về sau độ khó cũng sẽ càng cao."
Trước đó mới chết bảy lần đã sống qua một đêm, Lý Mộc Dương còn tưởng cửa ải này không khó.
Bây giờ mới phát hiện, không phải không khó, mà là khó khăn ở đằng sau.
Dựa theo xu thế này, phía sau sẽ càng ngày càng có nhiều tà vật, độ khó tự nhiên sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Cửa ải này, phải vượt qua. ...
Trong rừng núi tối tăm, gió thổi lồng lộng, hơi lạnh thấu xương.
Lý Mộc Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút tê dại cả da đầu.
"Đây cũng là cửa ải cuối cùng phải không?”
Trải qua mười ngày liên tục khổ luyện, Lý Mộc Dương không ngừng tích lũy kinh nghiệm khi trải qua vòng lặp liên tiếp chơi lại, tử vong, chơi lại, tử vong, quen thuộc với cách thức tấn công của những tà vật này.
Lúc này, hắn cuối cùng cũng dẫn Tiểu Dã Thảo và Ngụy Tam Đao đến biên giới của Thập Vạn Đại Sơn.
Dựa theo cách nói của Ngụy Tam Đao, đi về phía trước hai mươi mấy dặm là ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, sẽ không còn bị tà vật đuổi theo nữa.
Nhưng lúc này, trong tâm mắt của Lý Mộc Dương, dưới những vì sao sáng, giữa núi rừng gần như tràn ngập tà vật. Những tà vật kia có thân hình quái dị, khuôn mặt méo mó, mỗi một con đều kỳ dị rợn người, còn trừu tượng hơn so với ác quỷ trong phim kinh dị.
Như Ngụy Tam Đao đã nói, những thứ này là tà ma từ thời kỳ thượng cổ đã từng chiếm giữ vùng đất này.
Vào thời xa xưa nhất, các sinh linh trên thế gian phải cung phụng tế bái tà ma mới có thể tồn tại.
Các Tà Thần cổ từng là kẻ thống trị của thế giới này.
Nhưng bây giờ bọn chúng lại bị nhốt ở vùng đất nơi có thôn Hắc Vân, không có cách nào ra ngoài.
Thậm chí nếu không có cảm ứng từ huyết thệ, cho dù bọn tà vật này xuất hiện cũng không có khả năng làm hại người sống.
Mặc cho chúng nó lang thang trong núi rừng, ngoại trừ ba người Lý Mộc Dương, cho dù sinh vật trong núi đi xuyên qua cơ thể của tà vật cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào.
Theo cách nói của Ngụy Tam Đao, thứ xuất hiện bây giờ chỉ là hình chiếu của tà vật, không phải thân thể thật sự, cho nên chỉ có thể làm tổn thương được ba người Lý Mộc Dương.
Dưới ánh trăng, Ngụy Tam Đao ve vai Lý Mộc Dương, hơi thở hổn hển.
"Tên nhóc, ngươi... Nhìn... Nhìn thấy cái gì?"
Ngụy Tam Đao vốn là một người đàn ông cao to mạnh khỏe, bây giờ lại có nước da xanh xao vàng vọt, gương mặt hóp lại, trông mhư một con ma ốm đói khát nhiều năm.
Đôi chân của hắn vốn dĩ cường tráng rắn chắc, giờ đây gây như cây que, da thịt khô cằn dính vào xương cốt, khiến người ta cảm thấy gió lớn một chút có thể thổi bay luôn cả hắn ta.
Trong "Trạng thái thì thâm kéo dài nhiều ngày và sự hấp thu không ngừng của các xúc tu, lúc này Ngụy Tam Đao thực sự đã bị hút thành người khô.
Trên ngực chỉ còn lại một lớp da dính vào xương sườn, không ai có thể nghĩ tên ma bệnh này lại có thể là người đàn ông thô kệch và cường tráng lúc trước.
Tay của Ngụy Tam Đao run run, kinh ngạc nói với Lý Mộc Dương: "Sao ngươi lại làm ra vẻ mặt này? Tên nhóc, ngươi sợ rồi à?"
Lý Mộc Dương nhìn cảnh tượng hùng vĩ phía trước, thở dài.
"Đúng là hơi đáng sợ...'
Bầu trời đây sao giờ đã vỡ ra từ giữa.
Một con mắt khổng lô màu đỏ như máu ở trên bầu trời nhìn chằm chằm, chuyển động, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Tam Đao.
Các tà thần cổ rải rác khắp nơi, lang thang tới lui khắp núi rừng, trên bầu trời, trong bóng tối, bất kỳ một bóng dáng quỷ dị nào xuất hiện cũng đủ khiến trẻ con sợ hãi gặp ác mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận