Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 237: Hồng trần tiên lộ

Chương 237: Hồng trần tiên lộChương 237: Hồng trần tiên lộ
Chương 237: Hồng trần tiên lộ
Bọn đệ tử nội môn như Lý Mộc Dương thậm chí có thể tùy ý lái phi thuyền đến thành Vân Tiêu vui chơi.
Quyền lực lớn, đãi ngộ tốt và không có hạn chế nghiêm ngặt gì.
So với đám người ở ngoại môn bị giam cầm không khác gì trâu ngựa, đệ tử nội môn mặc áo bào trắng quả thực được xưng là người trên người.
Nhưng Lý Mộc Dương không có hứng thú vui đùa, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng những đồng môn khác đi bên ngoài giao lưu uống rượu, Lý Mộc Dương gần như nhốt mình trong phòng trúc, an tâm chơi game.
Trong mắt người ngoài, hắn đang chăm chỉ tu luyện.
Kiểu cuộc sống nhàm chán không bao giờ bước ra khỏi cửa này, ở trong mắt những đệ tử nội môn khác, nhìn thấy thực sự đáng sợ.
Nhưng Lý Mộc Dương lại rất hưởng thụ.
Dù sao kiếp trước hắn vốn cũng không thích xã giao, nếu có trò chơi trên máy tính để chơi thì có thể liên tục vài ngày không ra khỏi cửa.
Như bây giờ nằm ở trong phòng trúc chơi trò chơi, mỗi ngày còn được nghĩa muội mang đến đồ ăn, thực sự là cuộc sống trong mơ.
Sau khi hắn hoàn thành ba giai đoạn của 'Cỏ dại chết chóc', bây giờ đã bắt đầu giai đoạn nuôi dưỡng thứ tư.
Nhưng mà giai đoạn nuôi dưỡng thứ tư có hơi nhàm chán.
Giai đoạn thứ tư cũng giống như giai đoạn thứ hai, vê cơ bản đều là những tương tác hàng ngày.
Không có nguy cơ, cũng không có xung đội.
Trong trò chơi, Lý Mộc Dương dẫn theo Tiểu Dã Thảo rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, rời xa thôn Hắc Vân.
Ban ngày hai người đi dạo và vui đùa trong núi, trải nghiệm nhiều cảnh đẹp, quà vặt đặc sắc trên đường đi, ban đêm ngủ ở nơi hoang dã và tu luyện dưới ánh trăng.
Sau khi Tiểu Dã Thảo bước vào con đường tu luyện, khí tức càng ngày trở nên thuần phác.
Lúc đầu, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy khí tức, chăm chỉ tu luyện U Minh Ma Công.
Nhưng sau khi cảm thấy được Lý Mộc Dương không thích dáng vẻ khí tức âm u của mình, cô bé đau đầu suy nghĩ vài ngày, thế mà âm thầm sửa lại pháp quyết tu luyện.
Khi Lý Mộc Dương phát hiện ra, cô bé đã mất đi ma khí trên người, sinh ra một luồng tiên khí nhàn nhạt.
Nhập đạo từ Ma, lại bỏ đi Ma thai, cô đọng tiên linh.
Hành động của Tiểu Dã Thảo thực sự khiến Lý Mộc Dương chấn động.
Tiểu nha đầu này đã tự mình thay đổi U Minh Ma Công?
Còn thay đổi thành công?
Chết tiệt!
Có còn vương pháp hay không, thiên lý ở đâu? Nàng, một người không có truyền thừa tông môn, không có sư phụ dạy bảo, chỉ dựa vào bản thân đoán mò đã sửa đổi thành công một ma công cấp cao?
Lý Mộc Dương vô cùng kinh ngạc, tò mò hỏi Tiểu Dã Thảo về phương pháp tu luyện sau khi đã sửa đổi.
Tuy nhiên, sau khi Tiểu Dã Thảo nói luyên thuyên một hồi, Lý Mộc Dương nghe xong thì vẻ mặt mờ mịt.
Hoàn toàn nghe không hiểu.
Sau khi tiểu nha đầu này thay đổi, phương pháp tu luyện tối nghĩa và sâu sắc đến mức người bình thường nghe xong cũng phải đau đầu, những câu nói và từ ngữ đó hoàn toàn chỉ có bản thân Tiểu Dã Thảo mới có thể hiểu được.
Có lẽ đây là tiên nhân chỉ tư, ngay cả phương pháp tu luyện cũng tự sáng tạo...
Lý Mộc Dương thở dài một tiếng, cũng không để ý Tiểu Dã Thảo tu luyện nữa.
Tiểu Dã Thảo bây giờ đã ở Kết Đan Cảnh, bàn về tu vi, hiểu biết, tư chất, hết thảy đều hơn Lý Mộc Dương.
Mặc dù là Lý Mộc Dương dẫn nàng vào con đường tu luyện, nhưng bây giờ đối mặt với Tiểu Dã Thảo thông minh, Lý Mộc Dương giống như một người cha già chỉ có bằng tiểu học, nhìn con gái mình đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, ngay cả nàng ấy nói chủ đề bài thi là cái gì cũng nghe không hiểu.
Trên con đường tu hành, Lý Mộc Dương đã không giúp được Tiểu Dã Thảo nữa.
Điều duy nhất hắn có thể làm là đồng hành cùng Tiểu Dã Thảo đi khắp nơi ở thời đại thần thoại này, ngắm nhìn núi sông của thế gian và trải nghiệm phong tục tập quán của thời đại.
Trên đường đi nhìn thấy một đỉnh núi dốc xinh đẹp thì đi bộ leo lên.
Gặp một thung lũng có dòng sông đẹp lạ thường thì hai người sẽ chèo thuyền trên đó ngắm nhìn cảnh vật.
Nhìn ánh bình minh nở rộ, tận hưởng ánh hoàng hôn rực rỡ như máu.
Uống ánh trăng, ngắm mưa bụi bay lên.
Bọn họ giống như những người phàm bình thường, dựa vào đôi chân để đo đạc mảnh đất này, bước từng bước đi lại giữa núi non, sông nước và thị trấn.
Bọn họ ngồi bên ngoài quán rượu nghe người kể chuyện hát vang, đứng trên cổng thành nhìn triều đại thay đổi, nếm thử rượu ngon trên đường phố, và còn cười sảng khoái hất bàn trong sòng bạc.
Đi ngang qua những thôn trấn có yêu ma làm loạn, Tiểu Dã Thảo sẽ đuổi ma bắt yêu.
Chứng kiến những người phụ tình sát hại tính mạng, Lý Mộc Dương thả oán quỷ giết họ.
Hai người cứ đi tiếp đi tiếp như vậy, gần như để lại dấu chân ở khắp nơi sau lưng họ đi qua.
Cứ như vậy trôi qua mười năm trong tự do thoải mái, bọn họ dạo chơi nhân gian, cuối cùng đi đến một thành trì nhỏ bình thường.
Nơi này, chính là quê hương thực sự của Tiểu Dã Thảo, vùng đất mà các bậc cha chú của nàng đã sinh sống qua nhiều thế hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận