Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chuong 282: bao cao khao satta than

Chuong 282: bao cao khao satta thanChuong 282: bao cao khao satta than
Chương 282: báo cáo khảo sát tà thần
Những lúc như này, hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng là được, chẳng lẽ không nên ngầm hiểu lẫn nhau sao?
Tại sao lại hỏi trực tiếp...
Lưu Ly tiên tử sửng sốt, ánh mắt mờ mịt, giống như đã mất đi linh hồn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lý Mộc Dương nhìn dáng vẻ phản ứng dữ dội của nàng, không biết vì sao, nhìn Lưu Ly tiên tử luôn xa cách lộ ra vẻ mặt sợ hãi đờ đẫn, hắn không khỏi bật cười ra tiếng.
Vị Lưu Ly tiên tử này có chút đáng yêu...
"Tại sao tiên tử lại phản ứng mạnh như vậy?"
Lý Mộc Dương buồn cười nhìn nàng, nói: "Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ."
"Chẳng lẽ tiên tử lo lắng cho an nguy của ta, rất khó nói ra sao?"
"Chúng ta không phải người xa lạ gì, ít nhiều cũng đã sống chết cùng nhau lâu như vậy, lo lắng cho sự an toàn của nhau, là chuyện rất bình thường mà?"
"Tựa như tại hạ cũng lo lắng cho an nguy của tiên tử, không đành lòng nhìn tiên tử gặp nguy hiểm như thế"
Lý Mộc Dương cười ha hả nói.
Mà sau khi Lưu Ly tiên tử nghe hắn nói như vậy, giật mình: "Hình như là như thế..."
Nàng đã tỉnh táo lại.
Quả thực, lo lắng cho sự an toàn của bạn đồng hành, đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ khó nói.
Thế nhưng vì sao khi đối mặt với Vô Danh đại nhân, nàng đột nhiên xấu hổ...
Lưu Ly tiên tử kinh ngạc suy nghĩ nguyên nhân.
Dần dần, gò má thiếu nữ lặng lẽ nhiễm lên một vệt ửng hồng.
Nàng đột nhiên cúi đầu, không dám nhìn bóng người trước mặt.
Dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó...
"Hô... Cuối cùng cũng đến núi Xích Lĩnh."
Đứng trước dãy núi đỏ bất tận, Lý Mộc Dương thở dài nhẹ nhõm.
Đoạn đường này đi rất nhiều ngày, trong trò chơi tốn hơn một tháng, trong thực tế Lý Mộc Dương cũng phải mất thời gian hai mươi ngày.
Bọn họ vừa đi vừa nghỉ, ban ngày quan sát phong tục tập quán của thế giới này, ban đêm Lý Mộc Dương dựa vào phương pháp lưu trò chơi để dò xét thủ đoạn thần thông của các tà thần.
Bây giờ cùng nhau đi tới, tài liệu ghi chép trong nhẫn càn khôn của Lưu Ly tiên tử đã có một chồng thật dày.
Lý Mộc Dương hoài nghi ít nhất có năm đến sáu trăm ngàn chữ. Một lượng thông tin lớn như vậy, ít nhất có thể giúp cho vị Thanh Diệp Chân Nhân của Thiên Nguyên Vương Triều có chuẩn bị trước phải không?
Vị Thanh Diệp Chân Nhân này hiện là người mạnh nhất thế giới mà Lý Mộc Dương biết.
Có thể sống hơn một ngàn năm, tu vi đè ép một phương, nghe nói còn từng giết chết một vị thần linh thượng cổ thức tỉnh... Mặc dù ở mảnh lục địa của Lý Mộc Dương, tu luyện thịnh hành, nhưng chưa có ai có thể làm ra những thành tựu vĩ đại này.
Bây giờ đứng trước núi Xích Lĩnh, Lý Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm.
Trò chơi đã đến điểm này, bước tiếp theo là tìm ra Chủng lão tướng quân.
Ngược lại là Lưu Ly tiên tử bây giờ đã không còn để ý nhiều đến việc tìm kiếm Chủng lão tướng quân nữa.
Điều nàng quan tâm hơn chính là những tài liệu dày cộm được viết dọc theo đường đi.
Tất cả những tài liệu này phải được đưa đến nhân gian!
Sau khi cẩn thận đặt tài liệu vào nhẫn càn khôn, Lưu Ly tiên tử nhìn Lý Mộc Dương bên cạnh, đột nhiên nói.
"Vô Danh đại nhân, tài liệu này... Nên đặt tên như thế nào?”
Lưu Ly tiên tử nghiêm túc nói: "Tài liệu này nhất định phải trình lên triều đình, lưu truyền khắp thiên hạ."
"Cần có một cái tên phù hợp, cũng cần Vô Danh đại nhân ký tên."
Những tài liệu này đều là Lý Mộc Dương điều tra, hỏi thăm mà có được, do hắn đọc lại, Lưu Ly tiên tử viết ra.
Lưu Ly tiên tử cho rằng, tên thật của Vô Danh đại nhân nên được ký trên đó, để cả thế giới kính ngưỡng.
Bởi vì phần tài liệu này chắc chắn có thể lưu tên vào sử sách, là một sự nghiệp to lớn tạo phúc cho chúng sinh.
Nàng hy vọng Vô Danh đại nhân sẽ ký tên thật lên đó.
Lý Mộc Dương nhìn về ngọn núi phía trước, thuận miệng nói: "Gọi nó là 'Báo cáo khảo sát Tà Thần được rồi, đơn giản và rõ ràng."
"Vê phần chữ ký, tiên tử hãy ký tên của ngươi và ta... Ta tên Vô Danh."
Lý Mộc Dương thuận miệng nói bừa.
Lưu Ly tiên tử lại nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Vô Danh đại nhân, tên này của ngươi, chắc chắn là tên giả..."
Lý Mộc Dương chậc một tiếng, quay đầu nhìn tiên tử lạnh lùng nghiêm túc trước mặt.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy biểu lộ và động tác của Lưu Ly tiên tử mấy ngày nay có chút khác thường.
Nhưng cụ thể chỗ nào khác thường thì lại không nói ra được.
Dù sao vị tiên tử này luôn lạnh lùng và xa cách, ngay cả ngày thường nói chuyện phiếm cũng không nói được vài câu.
Lý Mộc Dương đang muốn nói chuyện, trên đường núi phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua. "Sở tiên tử... Ngươi... Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Âm thanh kinh ngạc của ông lão vang lên, cắt đứt cuộc tranh luận của hai người Lý Mộc Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận