Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 292: Thoát thai hoán cốt (2)

Chương 292: Thoát thai hoán cốt (2)Chương 292: Thoát thai hoán cốt (2)
Chương 292: Thoát thai hoán cốt (2)
"Ca, ngươi làm gì cứ cười suốt thế?"
Sáng sớm trong phòng ăn, Lý Nguyệt Thiền đang ăn cơm bất an vặn vẹo thân thể, nhíu mày nhìn huynh trưởng ở đối diện.
Vừa mới buổi sáng, Lý Mộc Dương từ lúc vào nhà đã vui vẻ rồi, vẻ mặt tươi cười đắc ý, giống như một tân lang vừa mới động phòng với mỹ nhân vậy.
Loại vui vẻ cười ngây ngô này, khiến Lý Nguyệt Thiền vô cùng tò mò.
Lý Mộc Dương thu lại nụ cười trên môi, ho khan một tiếng.
"Ta đơn thuần vui vẻ không được sao?"
"Nghe nói Ma Tông bắt được mật thám của Huyết Liên Giáo trong thành, ta rất vui mừng."
Lý Mộc Dương thuận miệng nói nhảm, qua loa gạt đi chuyện này.
Hắn tạm thời không muốn bại lộ Võ Thần Bá Thể.
Đây chắc chắn có thể trở thành con át chủ bài của hắn.
Hơn nữa, giải thích việc thay đổi về thể chất cũng quá phiền phức, vậy nên tốt nhất là giữ bí mật.
Sau khi nhận được phần thưởng Võ Thần Bá Thể từ hệ thống, Lý Mộc Dương lại bắt đầu chinh phục giai đoạn bốn của trò chơi "Cỏ Dai Chết Chóc”.
"Quần Sơn Hô Hoán" đã không thể vào lại được nữa.
Lý Mộc Dương bây giờ đột nhiên có thời gian rảnh rỗi.
"Cỏ Dai Chết Chóc" là một trò chơi không giới hạn thời gian, và quá trình phát triển ở giai đoạn bốn cũng rất dài, không cần phải vội vàng.
Dù sao thì vội vàng cũng không đẩy nhanh tiến độ được.
Với việc phá đảo "Quân Sơn Hô Hoán" một cách hoàn hảo, Lý Mộc Dương cuối cùng cũng không cần phải ở trong quán trọ cày trò chơi cả ngày nữa.
Hắn đã đáp ứng lời mời của nghĩa muội trời cho, đi ra khỏi thành khám phá.
Những ngày tiếp theo, hắn cùng Lý Nguyệt Thiền và Ninh Uyển Nhi đã đi thăm hết những ngôi chùa cổ, những ngọn núi nổi tiếng quanh thành Thiên Giác, ngắm cảnh trời xanh đất rộng, thưởng thức ẩm thực địa phương và tìm hiểu phong tục tập quán của thành Thiên Giác.
Trong thời gian này, từ thông tin của Ninh Uyển Nhi, Lý Mộc Dương và muội muội đã biết được tiến triển mới nhất của hành động lần này.
Dưới áp lực không ngừng của Luyện Ma Tông, lão cốc chủ của Loạn Hồn Cốc cuối cùng không chịu nổi áp lực, bị ép phải nhượng bộ, nhường ba thành trì dưới trướng Loạn Hồn Cốc cho Luyện Ma Tông.
Thế lực ma đạo này vốn đã không lớn nay lại mất đi thế lực dưới trướng, lãnh thổ chỉ còn lại mỗi Loạn Hồn Cốc.
Còn thiếu chủ của Huyết Liên Giáo sau khi bị bắt đã bị tra tấn suốt nhiều ngày nhưng không khai thác được gì, cuối cùng Yến Tiểu Như đích thân ra tay, sử dụng Thuật Sưu Hồn.
Ả thiếu chủ của Huyết Liên Giáo đã trở nên ngớ ngẩn, đồng thời Luyện Ma Tông cuối cùng cũng biết được vị trí của tiên khí.
Hóa ra tiên khí sắp xuất thế hiện đang nằm trong tay Huyết Liên Giáo.
Nhưng tiên khí đó vẫn đang ngủ say, chưa chịu tỉnh lại, và hiện cần một thứ, đó là sừng của thần linh trong thành Thiên Giác.
Nghe nói cần sử dụng sừng gãy của thần linh để đánh thức tiên khí đang ngủ.
Tên của thành Thiên Giác xuất phát từ sừng của một thần linh trong thành.
Chiếc sừng đó bị gấy và hư hao, nhưng lại có sức mạnh thần bí.
Hiện tại chiếc sừng gãy đó đã được dựng lên trong thành, bị Luyện Ma Tông phong tỏa nghiêm ngặt, trở thành cấm địa của thành.
Huyết Liên Giáo muốn có chiếc sừng gãy của thân linh, chuyện này đã khiến Luyện Ma Tông cảnh giác.
Trong thành Thiên Giác sau đó đã bùng phát nhiều trận chiến.
Lần nghiêm trọng nhất, Yến Tiểu Như cũng bị làm phiền nên phải đích thân ra tay.
Kỳ nghỉ của ba người Lý Mộc Dương cũng bị buộc phải kết thúc, bắt đầu tham gia vào đội tìm kiếm trong thành, tìm kiếm những yêu nhân của Huyết Liên Giáo ẩn náu trong thành.
Nhưng bọn yêu nhân Huyết Liên Giáo lại có thể giả trang thành người phàm không có tu vi, một khi hòa vào đám đông thì khó mà tìm ra được.
Thành Thiên Giác lớn như vậy, dân số lên tới cả triệu người.
Trong một thành trì lớn như thế, muốn tìm ra những tu sĩ Huyết Liên Giáo ẩn náu thật vô cùng khó khăn.
Trong quá trình tìm kiếm này, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Lý Mộc Dương không hề hay biết chính hắn đã ở thành Thiên Giác được ba tháng rồi.
Trong thành Thiên Giác, tranh chấp không ngừng.
Còn bên ngoài thành, trong biển sương mù, sương mù bốc lên, nước biển cuộn trào, vẫn là cấm địa của tu sĩ.
Vượt qua biển sương mù, vượt qua khoảng cách dài dằng dặc, vào thời khắc hiện tại, trong dãy núi ở phía tây nam của Thiên Nguyên vương triêu.
Trong thành trì của quận Lê Giang, Lưu Ly tiên tử vừa cầm lấy cuốn sổ tay của lão tướng quân họ Chủng, đọc được hai dòng thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng quay người tìm kiếm.
"Vô Danh đại nhân!"
Nàng khẽ gọi, nhưng trong thư phòng đã không còn bóng dáng của vị sai dịch thần bí.
Lưu Ly tiên tử nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, nhìn quanh sân.
Tuy nhiên, ngoại trừ ánh nắng thì trong sân chả có gì cả, không thấy bóng dáng người đó.
Vị thuật sĩ áo trắng đi cùng bước ra ngoài, ngạc nhiên nhìn quanh rồi nói: "Vị Quan tiên sinh kia đã đi vệ sinh rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận