Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chuong 418: Toa vong dao dung khong

Chuong 418: Toa vong dao dung khongChuong 418: Toa vong dao dung khong
Chuong 418: Toa vong dao dung khong
“Ta thừa nhận, hiện tại ngươi khá mạnh!"
Một giây sau, tâm ma giận dữ gào thét, tiến vào giai đoạn thứ hai.
Nhưng nó không thay đổi thành một con quái vật kinh khủng, cũng không thi triển ra thân thông mạnh mẽ hơn.
Con boss này chỉ giận dữ gào thét và nổ tung, biến thành vô số làn khói đen và tan biến trong thế giới tinh thần.
Lý Mộc Dương nhìn thấy cảnh tượng này sửng sốt một lát.
Kiếm Linh ở một bên mặt không biểu cảm giải thích: "Ngươi đã đánh tan tâng phòng ngự bên ngoài cùng của tâm ma, thành công tiến vào nơi sâu nhất trong tâm linh Sở Thanh Tuyết."
"Tâm ma đã trở nên cực kỳ suy yếu, không còn dám đối đầu trực diện với ngươi nữa."
"Tiếp theo là khảo nghiệm cuối cùng, tâm ma sẽ ngụy trang thành bất cứ thứ gì hoặc bất kỳ ai trong thế giới tinh thần này, thừa dịp ngươi lơ là sơ suất mà đánh lén..."
Kiếm Linh giải thích xong, Lý Mộc Dương đột nhiên cảm giác được một cỗ nhàn nhạt hương thơm nhào tới trước mặt hắn.
Ngay sau đó, hắn đã bị thân hình yểu điệu tinh tế của nữ tử ôm thật chặt.
"Phu quân-"
Tiếng gọi ngọt ngào vang lên bên tai.
Lần này không còn là vấn đề cảm giác nhập vai có mạnh hay không nữa.
Mà là trong lòng Lý Mộc Dương thật sự có thêm một người - Sở Thanh Tuyết mặc y phục màu trắng tung bay.
Nàng vui vẻ áp mặt vào ngực Lý Mộc Dương, nũng nịu cọ xát như một con thú nhỏ.
Lý Mộc Dương cúi đầu xuống, phát hiện quần áo trên người mình cũng đã thay đổi.
Hắn vậy mà đã bước vào thế giới ảo cảnh, thay thế người phu quân mà Sở Thanh Tuyết tưởng tượng ra, thực sự ôm lấy tiên tử yêu kiêu này.
Bên ngoài phía trước ngôi nhà tranh, một đứa bé trai quơ kiếm gõ, vui vẻ chạy về phía hắn.
"Cha." Cậu bé vui vẻ chạy lại: "Cha về rồi."
Lý Mộc Dương nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy thì ngơ ngác một chút.
Một loại cảm giác khó diễn tả dâng lên trong lòng.
Giống như giờ phút này hắn thật sự kết làm phu thê với Lưu Ly tiên tử Sở Thanh Tuyết, sống ẩn dật nhiều năm, thậm chí còn sinh con dưỡng cái.
Nhìn cậu bé vui vẻ chạy nhảy dưới ánh hoàng hôn, trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác yêu thương.
Kiếm Linh ở bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận đề phòng tâm mail"
"Ngoại trừ Sở Thanh Tuyết, bất kỳ ai trong thế giới tâm ma này đều có thể là tâm ma ngụy trang!" Kiếm Linh vừa dứt lời, tiểu nam hài vui vẻ chạy ve phía Lý Mộc Dương kia lộ ra một nụ cười dữ tợn trên mặt.
"Chai"
Thanh kiếm gỗ trong tay cậu bé đột nhiên biến thành gai độc sắc bén, đâm về phía Lý Mộc Dương một cách hung ác.
Lý Mộc Dương giật mình vì sự thay đổi cốt truyện đột ngột này.
Một giây trước còn cha hiên con ngoan, trong nháy mắt lại biến thành kịch bản giết cha?
Hắn vội vàng né tránh, dẫn theo Sở Thanh Tuyết tránh khỏi gai độc sắc bén này, nhưng khi hắn định đánh trả thì cậu bé cầm gai độc đã biến mất khỏi tâm mắt.
Tâm ma đánh không trúng, lập tức biến mất, căn bản không cho Lý Mộc Dương có cơ hội phản kháng.
"Tốt tốt tốt, tọa vong đạo đúng không?”
Lý Mộc Dương nhìn tâm ma biến mất trong nháy mắt, lập tức hiểu được phương thức tấn công của tên nhóc này.
Ngụy trang thành những người khác để tiếp cận tấn công, loại thủ đoạn này thực sự quỷ quyệt và khó phòng thủ.
Nhưng Lý Mộc Dương không hề sợ hãi.
Hắn trực tiếp chơi lại, lân nữa quay lại cốt truyện.
"Chai"
Cậu bé vung vẩy thanh kiếm gỗ vui vẻ chạy về phía hắn.
Lý Mộc Dương ôm Sở Thanh Tuyết trong lòng, ánh mắt nhu hòa mỉm cười đối mặt với cậu bé.
Giống như hắn không nhận thấy được bất kỳ nguy hiểm gì, nhẹ nhàng vẫy tay chào cậu bé.
Nhưng trong nháy mắt cậu bé vui vẻ chạy tới trước người hắn, trước khi cậu bé kịp lộ ra sát ý, Lý Mộc Dương đột nhiên rút thanh tiên kiếm trên lưng thê tử trong ngực ra và chém xuống một kiếm.
Bịch bịch.
Âm thanh đầu người rơi xuống đất vang lên trước căn nhà tranh.
Trong nháy mắt, cậu bé với vẻ mặt tươi cười chạy về phía Lý Mộc Dương, đầu nghiêng sang một bên lăn xuống đất, mà thân thể không đầu theo quán tính chạy về phía trước thêm hai bước nữa mới ngã nhào vào trước mặt vợ chồng Lý Mộc Dương.
Sở Thanh Tuyết trong ngực Lý Mộc Dương nhìn thấy cảnh tượng này, ngây dại, ánh mắt trở nên hoảng SỢ.
Nhưng nàng chưa kịp nói gì thì vô số làn khói đen đột nhiên toát ra từ cơ thể cậu bé trên mặt đất.
Cuối cùng làn khói đen này gào thét thê thảm rồi chui xuống lòng đất biến mất.
Khoảnh khắc làn khói đen biến mất, Lý Mộc Dương nhìn thấy thanh máu của tâm ma giảm xuống một đoạn.
Sở Thanh Tuyết bị tất cả những chuyện này làm cho sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lý Mộc Dương: "Phu quân?”
Trong ánh mắt của nàng, tràn day hoang mang. Lý Mộc Dương thở dài, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Sở tiên tử, nên tỉnh lại rồi." "Nơi này là thế giới tâm ma của ngươi! Tất cả đều là hư ảo, không phải thật!" Lý Mộc Dương cố gắng dùng lời nói để đánh thức vị tiên tử đang bị tâm ma vây hãm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận