Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 437: Sung Trinh* đúng không

Chương 437: Sung Trinh* đúng khôngChương 437: Sung Trinh* đúng không
Chương 437: Sung Trinh* đúng không
Sùng Trinh: là vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh và cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị toàn bộ Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu.
Sùng Trinh: là vị hoàng đế cuối cùng của triêu đại nhà Minh và cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị toàn bộ Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu.
Tuy nhiên, Phương Ứng Thiên đã lựa chọn xử lý ôn hòa thì Lý Mộc Dương cũng ngoan ngoãn từ chức và về nhà.
Vừa lúc tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình.
Cấp dưới thân cận của giáo chủ đến lấy lại ấn ký tỏ ra thân thiện với Lý Mộc Dương, Lý Mộc Dương ngoan ngoãn giao ấn ký ra rồi ve nhà nghỉ ngơi.
Sau khi trở lại trong sân nhỏ của phủ thành chủ, hắn ra lệnh cho các thị nữ chuẩn bị thuốc tắm.
Những linh dược này đều do Huyết Liên Giáo cung cấp, có thể phát huy tiềm lực của Võ Thần Bá Thể, mặc dù tác dụng ngày càng giảm đi.
Nhưng thịt muỗi dù nhỏ thì vẫn là thịt.
Lý Mộc Dương nhàn nhã ở trong sân, thậm chí không hề bước ra khỏi cửa một bước, cứ ở trong viện chơi trò chơi và ngâm thuốc tắm.
Cuối cùng, vào ngày thứ ba sau khi hắn bị cắt chức, Lý Mộc Dương đã thành công đánh chết Thanh Long, vô cùng hưng phấn kéo xuống cờ Thanh Long cùng với Thẩm Diệu.
Trong khoảnh khắc đó, dường như có một âm thanh vỡ vụn vang lên trong Quỷ Thành sương mù lượn lờ.
Thẩm Diệu đột phá được một tầng xieng xích, cực kỳ kích động.
"Tỷ phu! Ta biết chúng ta có thể thành công!"
Thiếu nữ vui vẻ bay nhào tới, ôm đầu bọ ngựa khổng lồ và ra sức gặm.
Vẻ mặt Lý Mộc Dương sầm lại, cảm giác như đầu bị nhai đến kêu két két.
Tiểu nha đầu này... Ngươi muốn hôn ta hay là muốn ăn ta? Răng gặm mạnh như vậy, đói tới điên rồi đúng không?
Lý Mộc Dương chở thiếu nữ trên đầu, đi về phía góc trận pháp tiếp theo.
Nhưng vào lúc này, một đám người xông vào viện nhỏ nơi hắn ở, thô lỗ phá tan cửa phòng, xông vào nhà tắm của Lý Mộc Dương.
Lý Mộc Dương đang ngâm mình trong thuốc tắm mở mắt ra, kinh ngạc nhìn đám giáo đồ vũ trang đầy đủ trước mặt.
Chỉ thấy người đứng đầu lấy ra văn kiện phán quyết có chữ ký của Phương Ứng Thiên với vẻ mặt lạnh lùng, nói.
'Lý Mộc Dương, việc ngươi lạm dụng hình phạt, hãm hại giáo chúng đã có chứng cứ vô cùng xác thực
"Mời đi theo chúng ta một chuyến! Nếu dám chống cự, giết chết không luận tội!" Lý Mộc Dương đang trong bồn thuốc nghe được tin tức này thì giật mình.
"Chứng cứ vô cùng xác thực?”
Nhìn bọn thủ hạ đắc lực của giáo chủ trước mặt, Lý Mộc Dương sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên mỉm cười.
Cái này mẹ nó... Đúng là gặp được Sùng Trinh.
Trong nhà giam tối tăm tĩnh mịch im ắng.
Lý Mộc Dương hơi nhắm mắt lại, ngồi ở đống rơm trong góc phòng giam, tiến vào trò chơi.
".. Tỷ phu, ngươi không sao chứ?"
Trong Quỷ Thành sương mù âm trâm, Thẩm Diệu cả người mặc áo trắng ngồi trên đầu Bọ Ngựa Thúy Đao, có chút lo lắng hỏi.
Thiếu nữ không nhìn thấy Lý Mộc Dương trong nhà giam, nhưng nàng có thể nhìn thấy góc nhìn của tỷ tỷ Thẩm Nghiên và giáo chủ Phương Ứng Thiên.
Trong vòng nửa canh giờ Lý Mộc Dương bị đưa vào ngục giam, Thẩm Nghiên và Phương Ứng Thiên đều có phản ứng của mình.
Mà Thẩm Diệu có thể thấy rõ hai người phản ứng như thế nào, tự nhiên cũng biết tình huống của Lý Mộc Dương lúc này.
Thiếu nữ vốn đang đắm chìm trong niềm vui khi rút được cờ Thanh Long lập tức trở nên uể oải và lo lắng.
Nàng cẩn thận bò lên trên đỉnh đầu bọ ngựa, dang rộng hai tay ôm lấy cái đầu bọ ngựa khổng lồ bên dưới rồi lắp bắp nói: "Ta nhìn thấy tỷ tỷ rất tức giận. Đây là lần đầu tiên ta thấy tỷ ấy tức giận như vậy..."
"Tỷ phu, lần này ngươi sẽ không chết chứ?”
Vẻ mặt Thẩm Diệu lo lắng.
Trong Huyết Liên Giáo, tử hình là một hình phạt rất nhẹ.
Dù sao giáo đồ Huyết Liên Giáo đều có thể cải tử hoàn sinh, đối với giáo đồ Huyết Liên Giáo thì tử hình cũng chỉ là một hình phạt.
Nhưng Lý Mộc Dương thì khác, linh hồn của hắn không có tiến vào Tứ Phương Đỉnh, huyết thệ mà hắn lập ra lúc đó đã bị phù lục của Luyện Ma Tông đưa cho chặn lại.
Nếu Lý Mộc Dương chết, không có khả năng hồi sinh trong Tứ Phương Đỉnh.
Những người khác không rõ chuyện này, nhưng Thẩm Diệu lại biết rất rõ, dù sao hiện tại nàng chính là người quản lý Tứ Phương Đỉnh.
Hiển nhiên thiếu nữ lo lắng Lý Mộc Dương sẽ bị phán tử hình.
Trong nhà giam, Lý Mộc Dương cảm nhận được sự lo lắng của thiếu nữ, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu.
"Không chết được."
Đối mặt với người được giáo chủ Huyết Liên Giáo phái đến bắt giữ hắn, Lý Mộc Dương không hề phản kháng, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.
Hắn tin chính mình sẽ không chết dễ dàng như vậy. Vẫn là câu nói kia, hắn không tin nhân phẩm của Phương Ứng Thiên, nhưng hắn tin người này không phải là kẻ ngốc.
Ở kiếp trước, vị Sùng Trinh hoàng đế kia, khi xảy ra chuyện sẽ đẩy các thần tử đi ra chịu tội thay, chính mình hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm. Sau khi có quá nhiều kẻ xui xẻo thì không có đại thần nào chịu làm việc quên mình nữa. Tất cả mọi người bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, tự vệ một cách khôn ngoan, cho đến khi quân đội tiến vào thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận