Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 498: Lưu Ly tiên tử trong truyền thuyết

Chương 498: Lưu Ly tiên tử trong truyền thuyếtChương 498: Lưu Ly tiên tử trong truyền thuyết
Chương 498: Lưu Ly tiên tử trong truyên thuyết
Cuộc sống trong nội môn của Luyện Ma Tông cũng không nhàm chán, đệ tử nội môn có thể tự do ra vào, gần đây lại có nhiều yêu ma minh hữu tới tông môn.
Nghe nói trong đó có rất nhiều mỹ nữ của yêu tộc, khiến cho đệ tử nội môn trong ma tông mê mẩn, toàn bộ khu vực dưới chân núi Luyện Ma Tông đều rất náo nhiệt.
Nhưng náo nhiệt thuộc về người khác, Lý Mộc Dương chỉ cảm thấy ồn ào.
Nào là mỹ nhân rắn quyến rũ, nữ quỷ u hồn với làn da lạnh buốt, hắn toàn toàn không có hứng thú.
Hắn đóng chặt cửa sân, từ chối mọi sự đến thăm và quấy ray yên lặng tu luyện trong phòng trúc hẻo lánh của mình suốt một ngày một đêm.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới mở hệ thống ra, tiến vào trò chơi.
Bóng tối quen thuộc bao trùm lấy hắn, Lý Mộc Dương mất đi năm giác quan.
Khi bóng tối rút đi như thủy triều, lần nữa lại đạp chân lên mặt đất, hắn mới phát hiện chính mình đang đứng giữa đám đông.
Phía trước và phía sau đều là dòng người chen chúc.
Nơi đây dường như là lối vào của một thị trấn nhỏ, cách đó không xa là một cây hòe lớn treo một chiếc chuông, một số nhân vật trông giống như tộc lão đang đứng trên bệ đất vàng dưới chiếc chuông và cười không ngừng.
Dường như toàn bộ người của thôn trấn đã tụ tập ở đây.
Mọi người đều cố gắng kiễng chân, vươn cổ nhìn về phía bệ đất vàng cao cao trước mặt, muốn nhìn rõ hơn tình hình trên đó.
Mà ở giữa đài cao được xây bằng đất vàng, có một nữ tử trẻ tuổi đang đứng.
Nàng mặc một bộ áo bào lộng lẫy, trên lưng đeo một thanh kiếm đen kỳ lạ, trong tay cầm một tấm phù lục, mỉm cười ôn hòa.
Nhưng màu môi đen nhánh và đôi mắt ánh lên sự tà ác, lại mang đến cho nàng một luồng tà khí khiến người khó chịu.
Trước mặt nàng có một vị phụ nhân đang quỳ. Người phụ nữ ôm con gái vào lòng và không ngừng kêu khóc cầu cứu, hy vọng tiên nhân có thể cứu được con gái bà.
Trong mắt Lý Mộc Dương, bé gái nằm trong ngực phụ nhân đó rõ ràng là một thi thể, đã không còn sự sống.
Nhưng nữ tử tà dị kia lại khẽ mỉm cười, đốt lên tấm phù trong tay, trong miệng tụng niệm vài câu thần chú trâm thấp.
Trong không khí lập tức bay tới một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Một giây sau, bé gái trong tay người phụ nữ đã tắt thở từ lâu, thậm chí trên thi thể còn có vết đốm đứng thẳng dậy, mở hai mắt ra.
"Nương!"
"Đứa con tội nghiệp của ta! Cảm tạ tiên nhân đại từ đại bi! Tiên nhân, hai mẹ con chúng ta dập đầu cho ngài!" Trên đài đất vàng, cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau khóc thút thít vô cùng cảm động.
Những người phàm dưới đài đều rất phấn khích, giọng nói của họ như sấm sét nổ vang. Tất cả mọi người đều khiếp sợ bởi phép màu cải tử hoàn sinh này.
Chỉ có Lý Mộc Dương nhìn chằm chằm bé "từ cõi chết sống lại" kia, cảm nhận được một chút lạnh lẽo.
Đây hoàn toàn không phải là cải tử hoàn sinh!
Bé gái đứng thẳng ở đó căn bản không hề sống lại, mà ngược lại trở thành một thứ tà vật nào đó mà hắn chưa từng thấy trước đây!
Lý Mộc Dương lần đầu tiên nhìn thấy tà vật như vậy, chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo.
Cái này là tình huống gì vậy?
Tại sao lại xuất hiện một thứ đồ chơi quỷ dị khác?
Lý Mộc Dương không thể tin hỏi: "Đây là nơi nào? Tại sao ngươi lại tới chỗ này?"
Giảo Nguyệt Giao làm sao tìm được nữ nhân quỷ dị này?
Nhưng hắn lại nghe thấy Giảo Nguyệt Giao trong cơ thể phát ra âm thanh kinh ngạc.
"Ể? Ngươi không nhận ra sao?"
Giảo Nguyệt Giao vô cùng khó hiểu nói: "Nữ tử phía trên kia, chính là Lưu Ly tiên tử bạn của ngươi đó!"
"Ta nghe người ta nói nàng ấy ở đây, nên tìm tới..."
Giảo Nguyệt Giao bị phản ứng của Lý Mộc Dương làm cho hoang mang.
Nhưng Lý Mộc Dương còn chưa kịp trả lời, nữ tử kỳ dị trên đài đất vàng đột nhiên nhìn sang, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Lý Mộc Dương trong đám người.
Dường như vào lúc này, nàng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lý Mộc Dương và linh hồn trong cơ thể...
Tầm mắt của nữ nhân xuyên qua đám người chen chúc ồn ào náo nhiệt, trực tiếp nhìn thẳng vào Lý Mộc Dương trong đám người.
Khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau, Lý Mộc Dương cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Hắn nhìn thấy một tia vui sướng điên cuồng trong mắt nữ nhân đó. ... Vui sướng?
Nhìn thấy ta thì vui sướng?
Lý Mộc Dương lập tức cảm giác được nguy hiểm.
Lẽ nào nữ nhân này cũng là Du Thần? Đến tìm ta?
Nhưng khí tức của đối phương rõ ràng là con người, không có loại mùi hôi kỳ lạ nồng nặc gay mũi như Du Thần.
Tình thế không rõ, Lý Mộc Dương cũng không có vội vàng ra tay, mà là đứng ở trong đám người, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử quỷ dị trên đài cao.
Còn nữ tử quỷ dị kia chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không có hành động khác.
Nàng tiếp tục thể hiện ra phép màu và lòng tốt giữa tiếng la hét cuồng nhiệt của các người phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận