Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 502: Linh hồn con Chồn.

Chương 502: Linh hồn con Chồn.Chương 502: Linh hồn con Chồn.
Chương 502: Linh hồn con Chồn.
Hiển nhiên, lần trước bị Thiên Lôi đánh chết trong nháy mắt, hai Du Thần đã có sự chuẩn bị.
Lần này tìm tới, lập tức thay đổi phương thức tấn công, ý đồ tránh né Thiên Lôi của Lý Mộc Dương.
Nhưng đáng tiếc, nếu Thiên Lôi dễ dàng tránh được như vậy thì đó không phải là Thiên Lôi.
Lý Mộc Dương nheo mắt lại, trực tiếp kích hoạt kỹ năng.
Thiên Lôi!
Âm ầm!
Giữa tiếng sấm nổ vang, hai tia sét màu vàng xuyên qua đất trời, nhắm chuẩn xác vào tà vật trong bóng tối...
"Ở biên cương đất Bắc này không chỉ có Du Thần..."
Nhìn hai Du Thần lần nữa chết thảm tiêu tan, Lý Mộc Dương không có phản ứng gì nhiều.
Hắn chỉ đi đến bên cạnh xác con chồn, nhìn thi thể chồn dài hai mét này, ánh mắt có phần phức tạp.
Con chồn này, vậy mà trước khi chết muốn giúp hắn che đậy...
"Ngươi và ta cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau, không có tình bạn thân thiết gì, sao phải giúp ta che giấu..."
Lý Mộc Dương nhẹ giọng thở dài, nói: "Trực tiếp nói ra vị trí của ta là được, có lẽ còn có thể giữ được một con đường sống."
Dù hắn cũng không quan tâm đến con chồn này, nhưng sau khi nghe được trước khi chết nó còn muốn giúp hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn vô cớ.
Lý Mộc Dương đơn giản đào một cái hố trên núi, chôn xác con chồn dài hai mét vào trong đó.
Âm thanh của Giảo Nguyệt Giao vang lên bên tai hắn.
"Lý Mộc Dương, rốt cuộc bên ngoài biên cương là nơi nào... Chẳng những có Du Thần, còn có cái gọi là Phật Mẫu Tự, cảm giác rất đáng sợ và cũng rất hỗn loạn..."
Giảo Nguyệt Giao cảm thấy sợ hãi.
Dù sao biên cương cách các quận phía Bắc quá gần. Thậm chí sông Ngọc Thủy nơi nàng ở còn có một đoạn nước sát rìa phía Bắc, cách đất liền biên giới chưa đến một trăm thước.
Ở cửa nhà có nhiều tà vật kinh khủng như vậy, thật sự rất đáng sợ.
Gió trong núi rừng thổi vào mặt, Lý Mộc Dương đứng trước ngôi mộ nhỏ của con chồn, nhìn về phương Bắc phía xa, lắc đầu: "Có lẽ là một hang động đầy thứ dơ bẩn và tà ma khắp nơi."
Từ những gì trước mắt xem ra, vùng đất ở biên cương đất Bắc thực sự quỷ dị.
Không chỉ có những sinh vật kỳ dị như Du Thần Tiên Gia mà còn có cái gọi là Phật Mẫu Tự, rõ ràng cũng là một thế lực tà ác một phương.
Lý Mộc Dương nói: "Xem ra sau khi chúng ta tiêu diệt ba ổ yêu ma trong sông Ngọc Thủy, cũng nên đi đến biên cương xa xôi."
Tà vật ở các quận phía bắc đều là quái nhỏ, khi cấp độ của Lý Mộc Dương tăng lên, điểm kinh nghiệm do những con quái nhỏ này cho đã không còn đủ để thăng cấp. Sau khi ba 6 yêu ma ở sông Ngọc Thủy bị tiêu diệt, Lý Mộc Dương muốn thăng cấp chỉ có thể đi ve hướng Bắc.
Nhưng sau khi Lý Mộc Dương nói xong lời này, một cơn gió lạnh lẽo lại thổi tới từ trong núi rừng.
Giọng nói ngạc nhiên của Giảo Nguyệt Giao vang lên bên tai.
'Ltý Mộc Dương! Mau nhìn xeml"
Giảo Nguyệt Giao vô cùng kinh ngạc, giống như nhìn thấy cái gì kỳ quái.
Lý Mộc Dương khẽ cau mày, vào lúc âm thanh của Giảo Nguyệt Giao vang lên, kỹ năng đặc biệt [Linh Thị Chi Đồng] của hắn thế mà đã được kích hoạt.
Một sợi khói xanh kỳ lạ dâng lên từ ngôi mộ nhỏ dưới chân hắn.
Soi khói xanh này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay cả với pháp nhãn bình thường của các tu sĩ cũng không nhìn thấy.
Bây giờ Giảo Nguyệt Giao tương đương với một tu sĩ loài người Kết Đan Cảnh, có được pháp lực không tâm thường, nhưng cũng phải dựa vào [Linh Thị Chi Đồng] đi kèm với linh hồn của Lý Mộc Dương mới có thể nhìn thấy làn khói xanh này.
Chỉ thấy làn khói xanh đó bay lên trời và lặng lẽ biến thành bóng của một con chồn dài hai mét.
Bóng của con chồn trông có vẻ do đẫn, nhưng lại bị điều khiển bởi một loại bản năng nào đó, trôi ve phía đông bắc.
Ánh mặt trời nóng rực rơi xuống, chiếu vào trên người con chồn, cái bóng con chồn có vẻ rất khó chịu.
Dưới ánh nắng, cái bóng gần như hoàn toàn trong suốt đó nổi lên những gợn sóng, như thể sắp bị đốt cháy.
Lý Mộc Dương vừa nghĩ, trực tiếp phun ra một đám mây mù, che khuất bóng con chồn khỏi ánh mặt trời.
Con chồn trong suốt lơ lửng này bây giờ dường như đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng nó vẫn theo bản năng do dan trôi ve phía đông bắc, không hề có phản ứng gì với Lý Mộc Dương phía dưới.
Lý Mộc Dương bước vào trong rừng, vội vàng đuổi theo sau lưng nó, muốn xem nó đi đâu.
Giọng nói hoang mang của Giảo Nguyệt Giao vang lên bên tai.
"Lý Mộc Dương, đây chính là ác quỷ trong truyền thuyết sao?"
Giảo Nguyệt Giao tò mò hỏi: "Nó muốn đi lấy mạng của hai Du Thần kia?"
Trên thế giới này không có âm ti địa ngục truyên thuyết, sau khi chết, linh hồn của các sinh linh sẽ tự nhiên tiêu tan.
Ngay cả trong truyện xưa dân gian cũng không có kịch bản về luân hồi.
Quỷ hồn mà mọi người biết đến, là một thứ tà vật được hóa thành bởi sự oán hận và chấp niệm, nó không khác gì yêu ma.
Vì vậy, khi nhìn thấy linh hồn chồn bay ra ngoài, theo bản năng Giảo Nguyệt Giao đã nghĩ tới ác quỷ đòi mạng trong các câu chuyện của người phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận