Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 523: Đầm lầy bùn đen

Chương 523: Đầm lầy bùn đenChương 523: Đầm lầy bùn đen
Chương 523: Dam lây bùn đen
Thôn nhỏ trên núi nơi Quan Tiểu Thuận sống vô cùng vắng vẻ, ẩn mình trong núi sâu bị mây mù bao phủ.
Người dân trong thôn cũng đều là những thợ săn thân thể khỏe mạnh sống chung với thú rừng.
Quan Tiểu Thuận mặc áo choàng trắng của Luyện Ma Tông, độn quang nhanh chóng bay xuyên qua núi rừng, rất nhanh đã về đến thôn và gây chấn động cả thôn.
Hầu như tất cả mọi người trong thôn đều bước ra, vui vẻ và hào hứng vây quanh thiếu niên may mắn được chọn vào nội môn của Ma Tông.
"Tiểu Thuận! Các nhân vật lớn trong Ma Tông có bộ dáng như thế nào? Nghe nói những đại nhân vật đó có thể nuốt mây phun sương, đốt núi nấu biển!"
"Tiểu Thuận! Lần này ngươi trở về, có thể ở lại bao lâu?"
"Tiểu Thuận cal Lát nữa tới nhà đệ ăn cơm nhé!"
Các hương dân quen thuộc vui vẻ vây quanh thiếu niên. Với tư cách là đứa trẻ duy nhất trong thôn bước ra khỏi núi và trúng tuyển vào Ma Tông, sự trở lại của Quan Tiểu Thuận thậm chí còn kinh động đến lão thôn trưởng.
Quan Tiểu Thuận cũng mỉm cười chia sẻ cuộc sống của mình ở Ma Tông trong hai năm qua với mọi người và trả lời từng câu hỏi của mọi người.
Ngày hôm nay nhà của Quan Tiểu Thuận rất náo nhiệt.
Thiếu niên vốn mang theo bao lớn bao nhỏ, rất nhiều thứ, nhưng Lý Mộc Dương thấy hắn có nhiều hành lý như vậy nên đưa cho hắn một chiếc nhẫn can khôn.
Khi thiếu niên lấy ra thứ gì đó từ hư không, các dân làng vây xung quanh cửa nhà Quan Tiểu Thuận lần lượt hô lên.
Quan Tiểu Thuận vui vẻ phân phát những món quà hắn mang về cho thôn dân.
Khi hắn rời nhà đi đến huyện thành bên ngoài để tham gia tuyển chọn đệ tử của Luyện Ma Tông, chi phí đi lại là do dân làng đóng góp.
Thiếu niên đã ghi nhớ tất cả những ân tình này trong lòng.
Bây giờ về quê, mang theo rất nhiều quà. Nó có thể không đắt, nhưng nhất định là thứ mà những thôn dân này cần nhất.
Cha mẹ Quan Tiểu Thuận thì ngồi một bên cười tủm tỉm, nhìn con trai mình, vừa tự hào vừa hạnh phúc.
Lần âm ï này kéo dài đến tận đêm khuya, các dân làng mới dần dần giải tán.
Quan Tiểu Thuận nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ của chính mình, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, nghe cha mẹ ở phòng bên cạnh nói chuyện vui vẻ. Mãi đến quá nửa đêm, thiếu niên biên thành thuần phác này mới lặng lẽ đứng dậy.
Cậu yên lặng đẩy cửa bước ra ngoài, lợi dụng màn đêm đen kịt tiến vào vùng núi hoang vu phía sau làng.
Men theo một con sông kỳ lạ bị bao phủ bởi nước bùn và chuyển sang màu đen trong núi, Quan Tiểu Thuận tiếp tục tiến sâu vào trong núi.
Cậu không độn quang mà cứ thế dùng hai chân giãm lên nước sông, đạp lên nước bùn bước từng bước một vào núi.
Đi bộ khoảng một canh giờ, thiếu niên mới nhìn thấy hồ đen quen thuộc.
Trên mặt hồ tối tăm có một làn sương trắng nhạt bồng bềnh.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Các dân làng đều cho rằng trong hồ đen này có yêu ma đáng sợ, không thể tới gần, nếu không sẽ bị mất trí.
Nhưng Quan Tiểu Thuận lại không hề sợ hãi.
Cậu đứng bên hồ nước đen tĩnh mịch, xoa xoa đôi bàn tay và hô vào chỗ sâu sương mù phía trước.
"Tiền bối! Ngài còn ở đây không? Ta là Quan Tiểu Thuận, ta đã trở vê!"
Quan Tiểu Thuận đứng bên hồ hô lên hồi lâu.
Tuy nhiên, mặt hồ tối tăm vẫn không gợn sóng, sương mù trên mặt hồ dường như ngưng kết bất động.
Thiếu niên có chút thất vọng: "Tiền bối đã rời đi rồi sao..."
Sở dĩ cậu lấy hết can đảm ra ngoài núi tham gia tuyển chọn đệ tử Ma Tông, là vì tiền bối bí ẩn ở hồ Đen nói rằng cậu có tư chất tu luyện, mặc dù kém cỏi.
Nhưng đối với thiếu niên, có tư chất tu luyện, vậy là đủ rồi.
Cậu không muốn làm nhân vật lớn gì, có thể trở thành đệ tử Ma Tông, dù chỉ là đệ tử ngoại môn, đối với cậu cũng đủ rồi.
Có thể nói, chính lời nhận xét thản nhiên của tiên bối đã thay đổi cuộc đời cậu.
Nếu như cậu không kiên quyết tham gia tuyển chọn đệ tử Ma Tông thì cậu cũng không có được tu vi ngày hôm nay.
Quan Tiểu Thuận mất mát đứng ở bên hồ, đợi hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì thì xoay người rời đi.
Nhưng trong nháy mắt cậu xoay người, lại nhìn thấy một nam tử với sắc mặt trắng bệch đang đứng đó.
Trên ngực nam tử có một vết thương sâu đến tận xương, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy trái tim đang đập của hắn.
Hai bên đối mặt nhìn nhau, Quan Tiểu Thuận vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.
"Tiên bối! Ngài không có rời đi!"
Niềm vui mất mà lấy lại được, khiến thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ.
Cậu vui mừng nhảy tới nói: "Ta gọi lâu như vậy ngài cũng không trả lời, còn tưởng rằng ngài đi rồi..."
Thiếu niên vui vẻ nói ra lời trong lòng.
Nam tử lại kinh ngạc nhìn chiếc áo choàng trắng trên người Quan Tiểu Thuận, cảm ứng khí tức tu luyện của Quan Tiểu Thuận.
Nói: "Ngươi tiểu tử này... Thật sự đi Luyện Ma Tông?"
"Đã trở thành đệ tử áo bào trắng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận