Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 551: Nhạc mẫu quan sát con rể

Chương 551: Nhạc mẫu quan sát con rểChương 551: Nhạc mẫu quan sát con rể
Chuong 551: Nhac mau quan sat con re
Chấp nhận nhiệm vụ một cách dứt khoát, Lý Mộc Dương thấy hai bóng trắng cẩn thận đưa tới một cái hồ lô.
Phật Mẫu mặc cà sa đen mỉm cười nói: "Thực Tâm Trùng bắt được, hãy cho vào hồ lô này."
"Hóa thân của ngươi hiện tại đã mọc ra long lân, là thiên địch của Thực Tâm Trùng."
"Ngươi là thợ săn Thực Tâm Trùng tốt nhất, hầu như không gặp nguy hiểm."
Dù nơi ở đầy tà khí, nhưng từ ngoại hình, Phật Mẫu thực sự dịu dàng hiền lành, khiến người ta yêu thích.
Ngay cả lời nói cũng luôn quan tâm đến Lý Mộc Dương.
Bên tai Lý Mộc Dương vang lên tiếng cảm thán của Giảo Nguyệt Giao.
"Ta đọc mấy bộ truyện cổ tích có tình tiết, nhạc mẫu quan sát con rể, càng xem càng thích... Lý Mộc Dương, lão quái vật này hẳn là rất thích ngươi đó!"
Lý Mộc Dương chỉ cười một cái mà không đáp lại lời của Long Nữ.
Hắn cầm lấy hồ lô và miếng thịt Thái Tuế, nhìn về phía Phật Mẫu.
Trước khi rời đi, Lý Mộc Dương hỏi:
"Xin hỏi tiên bối, ngoài việc ăn đan dược, còn cách nào khác để tránh bị đại địa nuốt chửng không?”
Chùa Phật Mẫu đầy tà khí, nhưng một viên đan dược chỉ kéo dài được một tháng. Nếu mọi người đều dùng cách này để tránh nguy hiểm, chắc lò luyện đan trong chùa Phật Mẫu phải hoạt động liên tục cả ngày lẫn đêm, thậm chí không đủ cung cấp.
Quả nhiên, Phật Mẫu mỉm cười nói: "Thất Tủy Đan chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng cách của lão thân dùng, ngươi không thể dùng được và cũng không tiện nói ra."
Phật Mẫu nói xong, lại mỉm cười bổ sung: "Nếu ngươi bắt được trên một ngàn con Thực Tâm Trùng, lão thân sẽ chỉ cho ngươi hướng đi, nói cho ngươi biết nơi nào có thể tìm ra cách giải quyết tận gốc."
Tốt lắm, không có lợi thì không làm.
Bất kể Phật Mẫu quỷ dị này giả vờ hiền lành như thế nào, câu cuối cùng của bà ta đã tiết lộ mục đích thật sự của mình.
Làm thân với Lý Mộc Dương là giả, lợi dụng hắn để bắt Thực Tâm Trùng mới là thật.
Loài sâu trùng có thể đốt cháy linh hồn đó chắc chắn không dễ bắt như Phật Mẫu nói.
Lý Mộc Dương lạnh lùng cười thâm, nhưng trên mặt lại giữ nét bình thản, không để lộ cảm xúc gì.
Hắn lại hỏi: "Xin hỏi tiền bối, có phải ở vùng ngoài biên cương này có núi Thủ Dương, nơi đó có một vị sống hơn một ngàn bảy trăm năm, tên là Sơn Dương Bá, có khả năng hô mưa gọi gió, biến hóa khôn lường, có quyên năng khó lường?”
"Tiền bối sống ở ngoài biên giới, có biết gì vê thân thế của Sơn Dương Bá không?”
Phật Mẫu ngồi trong đại điện có chút kinh ngạc: "Ồ? Sơn Dương Bá? Ngươi đã nghe về người này?"
Phật Mẫu mặc áo cà sa đen suy nghĩ một chút, như đang tìm lời để nói.
Nghĩ một lát, bà ta nói: "Sơn Dương Bá thực sự đã sống hơn một ngàn bảy trăm năm, là con người mạnh mẽ và bí ẩn nhất tại vùng ngoài biên giới."
"Nhưng ông ta còn hung ác hơn cả kẻ đã bắt cóc Thanh Tuyết năm xưa, nếu không cần thiết, tốt nhất ngươi nên tránh xa núi Thủ Dương, đừng tiếp cận người này."
Phật Mẫu mặc áo cà sa đen hành xử như một trưởng bối hiền lành khuyên nhủ: "Núi Thủ Dương là một nơi cực kỳ nguy hiểm ngoài biên giới."
Lý Mộc Dương ghi nhớ những lời này, sau đó gật đầu cảm ơn.
"Cảm ơn tiền bối đã chỉ dẫn, ta sẽ đi bắt Thực Tâm Trùng."
Nói xong, Lý Mộc Dương không chần chừ nữa, cầm hồ lô và miếng thịt Thái Tuế đi về phía tây.
Sau khi ra khỏi ngôi chùa đầy tà khí, hắn hiện nguyên hình thành giao long.
Một tia chớp chói sáng xé toạc bầu trời, Lý Mộc Dương biến thành giao long bay đi, nhanh chóng biến mất trong mây mù.
Khác với sự thận trọng lúc đến, lần này Lý Mộc Dương rời đi một cách phô trương, rầm rộ.
Sau khi Lý Mộc Dương rời đi, Phật Mẫu Tự trở nên yên tĩnh.
Trong Phật Mẫu Tự tối om, chỉ có điện phật sáng đèn, nơi Phật Mẫu ngồi xếp bằng trước tượng thờ khổng lồ, khẽ ho một tiếng.
Dưới lớp áo cà sa đen, đột nhiên vang lên những tiếng thảo luận lí nhí.
"... Mẫu thân, tại sao không ăn người tu tiên này?"
"Đúng rồi mẫu thân, hắn là người tu tiên, ăn hắn là có thể thành tiên!"
"Mẫu thân, hắn thật sự có thể bắt được Thực Tâm Trùng sao?"
Tiếng nói của các nữ hài tử dưới lớp áo cà sa đen vang lên ồn ào, như thể có rất nhiều đứa bé đang chen chúc dưới lớp áo mỏng ấy.
Tiếng ồn ào vang lên không ngứớt trong đại điện Phật Mẫu Tự.
Phật Mẫu, người có diện mạo giống hệt Sở Thanh Tuyết, ngồi yên trước tượng thần, chắp tay trước ngực và lắc đầu lạnh lùng.
"Thăng Tiên Giả này không dễ ăn đâu."
Bà ta nhìn về hướng Lý Mộc Dương rời đi, không biểu lộ cảm xúc.
"Khi hai tỷ muội của các ngươi chết dưới tay hắn, họ đã nhìn thấy một loại sấm sét cực kỳ đáng sợ..."
Nói đến đây, gương mặt lạnh lùng của Phật Mẫu lại nở nụ cười hiên hòa. Rõ ràng là gương mặt thiếu nữ nhưng người ngoài nhìn vào lại liên tưởng đến một bà lão hiền hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận