Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 578: Muội muội quan tâm

Chương 578: Muội muội quan tâmChương 578: Muội muội quan tâm
'Dứt khoát để cho ta ngụy trang dịch dung thành ca ca của con, giả mạo thân phận của Dương Nhỉ ngổi trên phi thuyền chạy trổn với dì Tổ?" "Còn con thì dẫn theo nhị thẩm của con và Mộc Dương trôồn đi. "
“Chỉ cần đám ma đầu đó đuổi theo ta, các con sẽ được an toàn."
Người đàn ông thô kệch Lý Đại Mục đã dùng kiên thức cần côi của mình để nghĩ ra biện pháp.
Muốn chết thay nhỉ tử.
Nhưng Lý Nguyệt Thiền bất đắc dĩ lắc đấu, nói: "Nhị thúc, dịch dung cũng vô ích."
"Đám ma đầu đó có khả năng bám sát theo hướng của chúng ta, chắc chắn là có một loại tà pháp truy tung nào đó để theo dõi ca ca của con." "Cho dù người cải trang thành ca ca của con, nhưng người bọn họ truy - đuổi cũng không phải là người. Chắc chăn là ca ca con ở đầu, bọn họ sẽ đuổi theo đến đó."
Lý Nguyệt Thiền lúc này cũng có chút hổi hận.
Hối hận vì lúc đó đã không để Nhị thúc Nhị thẩm cùng nhau rời đi.
Ban đầu nàng tưởng rằng lão sư nói không có biện pháp là vì lão sư không muốn ra tay cứu huynh trưởng.
Dù sao nàng vẫn luôn có thể cảm giác được sư phụ cảnh giác và để phòng huynh trưởng một cách khó hiểu. Hoặc có lẽ là trước kia, sau khi lão sư bị người thân tin tưởng nhất phản bội và bỏ mình, thì không còn tỉn tưởng bãt kỳ người nào nữa.
Sở dĩ chọn trúng nàng là vì lão sư ở trong bảo ngọc gia truyền của nàng, đã chứng kiến nàng lớn lên và rất hiểu nàng.
Nhưng cho dù là vậy, lão sư vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt với nàng từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ. Mãi đến năm ngoái nàng mười sáu tuổi, muốn vào Ma Tông tìm huynh trưởng thì lão sư mới xuất hiện nói chuyện và quyết định truyền dạy cho nàng phương pháp tu luyện.
Nếu như không phải tính cách nàng có ơn tất báo, quan tâm đến người thân nân được lão sư thừa nhận thì lão sư ở trong bảo ngọc gia truyền cũng chỉ tổn tại lặng lẽ như hàng vạn năm trước đã trôi qua, không làm phiền đến bất cứ ai.
Lão sư đã quan sát nàng lớn lên từ nhỏ, mà huynh trưởng “tính tình thay đổi nhiều”.
Lý Nguyệt Thiển đoán rằng lão sư có cách để phá vỡ tình thể, chỉ là không muốn lãng phí sức lực của mình cho huynh trưởng. Dù sao khi xưa lão sư vốn là tiên - nhân, cho dù chỉ còn là một tàn hổn, cũng chắc chắn có thủ đoạn phi thường.
Trước đây ở thành Thiên Giác, lão sư đã thể hiện sự phi thường đó.
Nhưng lão sư không muốn cứu người, nàng lại không muốn nhìn thây huynh trưởng chết thảm, cũng không muôn nhìn thầy Nhị thúc Nhị thầm của mình đau buổn người tóc trắng tiên người tóc đen.
Nàng năn nỉ lão sư nhưng lại bị từ chối.
Trong lúc tuyệt vọng, Lý Nguyệt Thiền chỉ có thể đặt mình vào nguy hiểm. Mong rằng vào thời điểm quan trọng, lão sư có thể ra tay cứu sông mọi người.
Nhưng bây giờ tình thế đã sụp đổ đến nước này, lão sư vẫn như cũ nói không còn cách nào.
Lúc này Lý Nguyệt Thiền mới hiểu được lão sư không có lừa nàng.
Cho dù có thể tái tạo lại phép màu ở thành Thiên Giác và ban cho nàng sức mạnh, nhưng có lẽ sức mạnh của lão sư cũng không thể giải quyết được tình thể bề tắc hiện tại.
Dù sao những người đuổi giết lần này đều là ma đầu có tiếng tăm lừng lây trên ma đạo, thực lực không thể khinh thường.
Cả nhà bọn họ, có lẽ chết chắc.
Lý Nguyệt Thiền nghĩ đến đây, tâm loạn như ma.
Nàng nhẹ nhàng an ủi Nhị thúc Nhị thẩm vài câu, sau khi làm Nhị thâm ngừng khóc, nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói. “Con đi bàn bạc với huynh trưởng một chút”
Nếu ở lại trên phi thuyền chắc chắn sẽ chết, Lý Nguyệt Thiển nghĩ đến việc để Nhị thúc Nhị thẩm tự mình rời đi.
Những ma tu đó đến vì huynh trưởng, hăn là sẽ không hao tổn tâm trí theo dõi hai người phàm đúng không? Nhưng Lý Nguyệt Thiền vừa đẩy cửa đi ra ngoài liền phát hiện huynh trưởng đang đứng ở góc rẽ.
Trên hành lang yên tĩnh, hai huynh muội nhìn nhau, không khí chìm vào im lặng.
Trong căn phòng phía sau hai người, lại vang lên tiếng nức nở khe khẽ và than thở của Lưu thị.
Mà Lý Mộc Dương mặc trường bào đứng ở ngoài phòng, dường như đã đứng đó rất lâu và cũng đã nghe hết rổi.
Nhưng hắn vẫn không hể bước vào, cũng không có lên tiếng.
Dường như trong căn phòng trước mặt nơi phụ mâu của hắn đang ở, có một điều cực kỳ kinh khủng.
Lúc này hai huynh muội bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Lý Mộc Dương lộ ra vẻ lúng túng.
Hắn vô thức muốn vẫy tay với muội muội để thể hiện sự bình tĩnh của mình.
Hắn đã đợi ở bên ngoài căn phòng này từ lâu.
Nhưng khi hắn nghe thấy tiếng khóc và tiếng than trách của "Mẫu thân” trong phòng, cùng với mong muốn trong tiềm thức lúc tuyệt vọng của "Phụ thân”, muôn chết thay hẳn... Lý Mộc Dương vồn có tâm tính bình tĩnh, lúc này lại không dám đi vào. Trong tình huống như vậy, nếu đi vào hắn không biết phải dùng vẻ mặt gì đề đôi mặt với hai người thân thiết nhất bên trong.
Lại càng không biết mình nên dùng cảm xúc gì để đổi mặt với hai "Phụ mâu" sẵn sàng chết vì hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận