Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 635: Xấu hổ muốn chết

Chương 635: Xấu hổ muốn chếtChương 635: Xấu hổ muốn chết
Lý Mộc Dương cầm Nhục Cốt Thanh Y trong tay, trong nháy mặt đã nghĩ ra một loạt cách chơi.
Sau khi thưởng thức Nhục Cốt Thanh Y trong tay một lúc lâu, Lý Mộc Dương mới tràn đầy phần khởi mở trò chơi ra và quay trở lại trò chơi lần nữa.
Sau khi vượt qua bốn giai đoạn, lúc này”Cỏ Dại Chết Chóc" đã bước vào giai đoạn thứ năm.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, giai đoạn năm sẽ không còn là nhiệm vụ thường ngày nữa.
Hẳn là sẽ có một loạt cửa ải cấp độ khó cao đang chờ được khiêu chiến.
Lý Mộc Dương hằm hè xoa tay, ý chí chiền đầu sôi sục.
Nhưng trong nháy mắt khi tiến vào trò chơi, hăn lại ngây ngẩn cả người. Trận chiến sinh tử và cửa ải khó khăn trong dự kiên đã không xuât hiện.
Khi hắn trở lại trò chơi lần nữa, phát hiện mình đang đứng trước cổng Tổ Miếu của thôn Hắc Vân.
Đám mây rực rỡ trên bầu trời dần dân tán đi, những bông sen vàng trên mặt đât chậm rãi biên mât.
Tiểu Dã Thảo ở phía trước đột nhiên lao tới, ôm lấy Lý Mộc Dương.
"Đại ca ca... "
Giọng nói của Tiểu Dã Thảo nghẹn ngào và hối hận.
"Vì sao huynh không tự cứu mình!"
"Rõ ràng đây là cơ hội duy nhất, tại sao huynh lại muôn dùng để giúp muội thành tiên? Rõ ràng đây là hy vọng cuối cùng... Hu... Hu hu hu hu..." Tiểu Dã Thảo đã phi thăng thành tiên, lúc này lại hoàn toàn không có chút phong thái tiên tử nào.
Ngược lại, giống như một tiểu nữ hài chưa lớn, ôm lây Lý Mộc Dương gào khóc, khóc vô cùng bỉ thương.
Nàng khóc đến đau lòng như vậy, thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể nói được, cơ thể không ngừng run rấy vì khóc thút thít.
Lý Mộc Dương kinh ngạc đứng bất động tại chô, cảm nhận được vai mình nhanh chóng ướt đâm, lại nhìn thây Cốc bà bà ở một bên lạnh lùng trừng mặt nhìn hắn một cái rổi rời đi.
Chỉ còn lại Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo đứng trước tổ miễu, hắn do dự không trả lời mà cứ chờ đợi Tiểu Dã Thảo khóc.
Nhưng nữ tử trong ngực khóc rất lâu, thấy Lý Mộc Dương nãy giờ không nói gì, Tiểu Dã Thảo lập tức khóc càng đau lòng hơn.
"Đại ca ca, vì sao huynh không nói lời nào! Hu hu... "
Cảm nhận được cảm xúc kích động của nữ tử trong ngực, Lý Mộc Dương bất đắc dĩ giang hai tay ra, nói: "Trong tình huống này, ta còn có thể nói cái gì?"
Sau khi xác nhận Tiểu Dã Thảo đã thành tiên, Lý Mộc Dương suy nghĩ một chút rồi nói.
"Thực ra ta vẫn luôn biết ngươi đang xoắn xuýt điều gì, cũng biết nút thắt trong lòng ngươi, ta cũng biết, nếu phải dựa vào chính mình, có lẽ ngươi rất khó thành tiên... "
Lý Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Cho nên ta quyết định giúp ngươi một lần. Dù sao ta là Tà Mạch nhất tộc, không cách nào tu luyện." "Cho dù có cứu được chính mình, nhiều nhãt cũng chỉ sống thêm vài chục năm nữa thôi. "
"Thay vì làm như vậy, còn chẳng băng giúp ngươi thành tiên. Thê giới hiện tại đang trở nên nguy hiểm. Ngay cả Bắc Hải Long Quân cũng bị tàn sát. Ta cảm giác được sắp xảy ra một tai họa khủng khiếp."
"Nếu ngươi trở thành tiên, ít nhất có thể bảo vệ chính mình."
Lời nói chân thành của Lý Mộc Dương thổ lộ tiếng lòng nửa thật nửa giả khiển nữ tử trong ngực hắn đột nhiên cứng đờ.
Tiểu Dã Thảo đã khóc thật lâu đột nhiên ngừng khóc.
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu, vội vàng lùi lại, giổng như một đứa trẻ làm sai chuyện bị người nhà phát hiện, nàng chột dạ bất an liếc nhìn khuôn mặt Lý Mộc Dương, ánh mặt dao động không yên, nói.
“Không phải muội đã nói với đại ca ca về nút thắt trong lòng của muội sao..."
Tiểu Dã Thảo chột dạ nói: “Là muội chậm chạp không thể hiểu được huyền cơ cuồi cùng nên mới không thể thành tiên.”
Đáp lại điều này, Lý Mộc Dương liếc mắt nói: “Đã đền lúc này, còn cần phải nói dối sao?"
Trước đây ta vẫn luôn không vạch trần chuyện này là bởi vì ta sợ nêu vạch trần sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của ngươi, khiển ngươi càng không thể thành tiên.”
“Nhưng bây giờ ngươi đã thành tiên, vậy thì không có gì phải che giấu. "
Lý Mộc Dương nói ra những lời này, mỗi câu nói ra, sự hoảng hốt trên mặt nữ tử càng tăng thêm một chút.
Tiểu Dã Thảo đã thành tiên, bây giờ đứng trước mặt người phàm Lý Mộc Dương, lại vừa sợ hãi vừa khẩn trương, liên tục lùi về phía sau, tựa như muôn chạy trồn.
Nhưng Lý Mộc Dương không cho nàng cơ hội trốn tránh, xé nát lớp ngụy trang của Tiểu Dã Thảo không chút lưu tình.
“Chuyện ngươi xoắn xuýt, đơn giản chính là ta mà thôi."
Lý Mộc Dương đứng ở nơi đó liếc mắt nói: "Từ nhỏ ngươi đã bơ vơ, phụ mâu người nhà ác độc, chưa bao giờ cảm nhận được hơi âm gia đình. "
"Sau khi được ta cứu, lại cảm nhận được sự quan tâm của gia đình mà ngươi luôn khát khao từ ta. "
"Thế rồi trong lúc ở cạnh nhau, ngươi dần dần coi ta như huynh trưởng, thậm chí là phụ thân, vui vẻ được ta chăm sóc, tham lam tận hưởng cảm giác được ta quan tâm, hưởng thụ loại cảm giác có gia đình tốt đẹp này. "
"Nhưng mà trong khi ở cạnh, ngươi lại dần dần nảy sinh tình cảm nam nữ với ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận