Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 648: Chúng ta đều là ma chết sớm

Chương 648: Chúng ta đều là ma chết sớmChương 648: Chúng ta đều là ma chết sớm
Về phần Lý Mộc Dương tựa như đang quan sát hết thảy... Lời này cũng không sai.
Góc nhìn của người chơi vốn là góc nhìn Thượng Đề, quan sát cốt truyện diễn ra trong trò chơi từ góc nhìn bên ngoài.
Mặc dù sau khi đắm chìm trong cốt truyện cũng sẽ có những cảm xúc như bi thương, tiếc nuôi.
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là cảm giác đắm chìm nhất thời mà thôi.
Chứ nói gì Tiểu Dã Thảo chỉ là một tiên tử đến từ hàng vạn năm trước và đã được định sẵn sẽ chết trong thảm họa hắc ám.
Lý Mộc Dương theo bản năng vẫn luôn kiểm chê tình cảm của mình với Tiểu Dã Thảo, không muốn dành quá nhiều tình cảm vào nàng. Nhỡ đâu có quá nhiều cảm xúc với nữ chính mà bản thân nuôi dưỡng này, đợi đến khi hoàn thành trò chơi, không thể gặp lại nàng nữa, còn biết răng nàng đã chết từ hàng vạn năm trước...
Tiểu Dã Thảo khác với Giảo Nguyệt Giao và Lưu Ly tiên tử.
Một khi trò chơi kết thúc, hai người chắc chăn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nghĩ tới đây, Lý Mộc Dương thở dài nói: “Thực ra trong mắt ta, ngươi rât xinh đẹp, là một mỹ nhân quyển rũ."
“Nhưng ta và ngươi tiên phàm khác đường, ta đã định phải chết sớm, _ nhưng còn ngươi, sau khi ta chết vân còn một cuộc đời dài đăng đăng đề sông."
Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện đó." Lý Mộc Dương uyển chuyển giải thích một phen: “Nhưng nều như ngươi muốn, cũng không phải là không thể."
Lẽ nào phải kết hôn yêu nhau với Tiểu Dã Thảo mới có thể thông qua trò chơi?
Cốt truyện của giai đoạn 5 phát triển đền bây giờ, lại chậm chạp không đi vào côt truyện chính, điều này khiển Lý Mộc Dương không hiểu.
Hắn định thăm dò chọn một con đường khác.
Nhưng nghe hắn nói lời này, Tiểu Dã Thảo trợn mắt.
Sau khi nghe được tâm tình của Lý Mộc Dương, Tiểu Dã Thảo cũng thở dài.
Nàng lắc đầu nói: “Cho dù bây giờ đại ca ca muốn cưới muội, muội cũng sẽ không đồng ý."
Tiểu Dã Thảo, người vô cùng xấu hổ vì cảm xúc thật của mình đã bị vạch trần trước đó, bây giờ cuôi cùng đã có thể bình tĩnh đôi mặt với chuyện này và cảm xúc của chính mình.
Nàng không còn xấu hổ, mà thảo luận chuyện này với Lý Mộc Dương một cách tự nhiên và phóng khoáng.
“Trong hai tháng qua, muội đã nghĩ ra rồi."
"Mặc dù đại ca ca như gần như xa, khiển muội cảm thầy bất an."
"Nhưng cho dù đại ca ca có mê luyến muội, hăn là muội cũng sẽ không đồng ý."
Tiểu Dã Thảo nói đến đây, nhẹ nhàng hít mũi một cái nói: "Đại ca ca là Tà Mạch nhât tộc đáng chêt, đã định là không thể tu luyện, cũng không cách nào trường sinh."
“Nếu quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước, muội và đại ca ca yêu nhau, sông hạnh phúc mỹ mãn một trăm năm. Sau đó đại ca ca chết đi, năm tháng dài đẳng đắng phía sau chỉ còn lại mình muội... Vậy thì muội chắc chắn sẽ điên mất."
Tiểu Dã Thảo lắc đầu nói: “Còn không bằng giống như bây giờ, muội và đại ca ca không rõ ràng, cứ như vậy sống cùng với nhau.”
“Dù sao đại ca ca lạnh lùng như vậy, lại không có hứng thú với nữ nhân, cho dù có ở bên cạnh muội làm người không vợ sống cả đời, đại ca ca cũng sẽ không để ý."
“Mà muội thì yên tâm thoải mái tiếp nhận sự quan tâm chăm sóc của đại ca ca, cho đến khi đại ca ca già, muội tống chung() cho huynh.”
() Tống chung: chăm sóc người nào đó trước khi lâm chung, lo ma chay cho họ.
(*) Tống chung: chăm sóc người nào đó trước khi lâm chung, lo ma chay cho họ.
"Như vậy rất tốt."
Giọng điệu của Tiểu Dã Thảo thờ ơ, nói ra lời như vậy.
Lý Mộc Dương cười hắc hắc, nói: “Dù sao sau khi ta chết, nhiều nhất hai trăm năm ngươi cũng sẽ chêt. Như vậy cho dù ngươi có nhớ ta, cũng sẽ không bị giày vò quá lâu... Đúng không?”
Dưới bóng cây, Tiểu Dã Thảo nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy!"
"Chúng ta cũng đã được định sẵn là ma chết sớm."
“Đại ca ca còn sống được mấy chục năm, mà muội cũng chỉ có hơn hai trăm năm."
“Như vậy, cho dù đại ca ca có chết, muội cũng sẽ không khó chịu quá lâu... Đột nhiên cảm thầy chết sớm cũng không đền nôi đáng sợ."
Dưới bóng cây, Tiểu Dã Thảo mỉm cười như hoa.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống núi rừng kèm theo tiêng côn trùng kêu, tiếng chim hót líu lo và dãy núi trải dài phía xa.
Cảnh tượng này, không hiểu sao có vẻ choáng ngợp.
Giống như một bức tranh sơn dầu được vẽ cần thận, khắc sâu vào trí nhớ của Lý Mộc Dương.
Trong lòng Lý Mộc Dương bỗng nhiên rung động.
Nghĩ đến nữ tử có nụ cười rạng rỡ như vậy, không bao lâu sau sẽ chết trong thảm họa hắc ám, hắn cũng không thể nào gặp lại nữa.
Trái tim Lý Mộc Dương mơ hồ có chút đau xót.
"... Xong, sẽ không phải là ta thực sự có tình cảm chứ?"
Trong căn phòng yên tĩnh của Luyện Ma Tông, Lý Mộc Dương mở mắt ra, tạm thời rời khỏi trò chơi.
Hắn che ngực thở hổn hển vài hơi rồi đứng dậy đi lại một lúc.
Nhớ lại cảm giác vi diệu vừa rồi trong trò chơi, Lý Mộc Dương đau khổ gãi đầu.
"Vẫn luôn để phòng không để bản thân có tình cảm, cuối cùng vần bị Tiểu Dã Thảo phá phòng ngự?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận