Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 672: Di thư

Chương 672: Di thưChương 672: Di thư
Trong thế giới sương mù dưới lòng đât đầy hiểm nguy, Giang Chỉ Vi nhanh chóng thoát ly.
Nàng hóa thành một luồng tiên quang chói mắt, bay nhanh về phía ánh sáng trên đỉnh đầu.
Những oan hồn gào thét, đuổi theo phía sau, nhưng nhanh chóng bị nàng bỏ lại.
Càng đến gần mặt đất, những oan hồn vây quanh càng ít đi.
Càng xa khỏi đến thờ đó, sức mạnh của chúng càng yếu dần.
Chẳng mấy chốc,phíasaunàng không còn kẻ đuổi theo, trong cái hổ sâu dưới lòng đất chỉ còn lại mình nàng.
Nhưng nàng không dám dừng lại, như thể có một thứ vô cùng đáng sợ phía sau, mà nàng không dám đổi mặt. Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống phía sau nàng, nhanh chóng bay hơi trong không khí.
Cuối cùng, nàng đã thành công thoát khỏi thể giới sương mù dưới lòng đất đầy hiểm nguy, trở lại nhân gian một lần nữa.
Khi bay ra khỏi cái hố sâu đó, nàng bay lên trời, ánh nẵng âm áp chiều xuông người nàng, vần như mọi khi. Nhưng cảm nhận sự ấm áp quen thuộc này, nước mắt của Giang Chỉ Vi lại chảy nhiều hơn.
Nàng che mặt lại, nước mắt trào ra như vỡ đê.
"Đại ca ca... "
Tiên tử đứng lơ lửng trên không, lúc này tuyệt vọng che mặt lại, phát ra tiếng khóc đau đớn. Lúc này, nàng như trở lại mấy chục năm trước, trở lại những năm tháng đen tối không nơi nương tựa, sông chết trong gang tâc.
Nhưng năm đó là đại ca ca đã cứu nàng khỏi bóng tổi, để cuộc đời nàng từ đó tràn đầy ánh sáng và âm áp. Còn sau này thì sao?
Sau này nàng không còn đại ca ca nữal
Đứng lẻ loi giữa trời đất, cảm nhận ánh năng chiều xuống.
Lúc này, Giang Chỉ Vi cuối cùng đã nhận ra rõ ràng một chuyện - từ nay về sau, nàng lại trở thành một người cô đơn.
Nước mắt tiên tử từ trên trời rơi xuồng. Nàng ấy thật vô vọng, cũng thật bi thương, thậm chí cả gió trong trời đất cũng bị ảnh hưởng, dân trở nên tiêu điều.
Cho đến khi từ trong núi đột nhiên bay ra một luồng sáng, một con liệp hổn trùng tung cánh bay lên.
Loại quái trùng kinh khủng chuyên hút hổn phách, phá hoại sinh linh này, lúc này lại cô găng ngậm một lá thư, bay về phía Tiểu Dã Thảo trên không trung.
Nhìn cảnh này, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Tiếng khóc của Tiểu Dã Thảo chợt ngừng.
Nàng ngơ ngác ngước nhìn, thấy con liệp hổn trùng mà đại ca ca đặc biệt để lại, nhìn thây thứ mà nó đang ngậm trong miệng. Trên mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc. "Đây là... đại ca ca để lại cho mình?" Con liệp hồn trùng xấu xí, với cái miệng kỳ lạ, đang ngậm một bức thư. Nó vỗ cánh một cách vụng về, bay đến Tiểu Dã Thảo, cuồi cùng dừng lại bên nàng, bay lên bay xuông.
Việc đưa thư đối với con quái trùng này quả là khó khăn.
Nó bay vòng quanh Tiểu Dã Thảo một cách vụng về, thúc giục nàng lây bức thư.
Nhìn bức thư trong miệng con liệp hổn trùng, Tiểu Dã Thảo ngừng khóc, cảm thầy sợ hãi, dường như không dám đọc lá thư cuôồi cùng mà đại ca ca để lại.
Nhưng cuối cùng, dưới sự thúc giục vụng về của liệp hổn trùng, nàng hít một hơi thật sâu và lấy bức thư từ miệng của nó.
"Đại ca ca đã dự đoán trước răng mình không thể trở về sao... "
Tiểu Dã Thảo thì thầm.
Mượn dùng sức mạnh của tà thần, dù là tộc tà mạch cũng phải trả giá đắt. Chỉ có điều đại ca ca có lẽ không ngờ răng, hắn không chết vì tà thần ăn mòn, mà là...
Tiểu Dã Thảo hít một hơi thật sâu, mở phong bì, nhìn thấy nét chữ quen thuộc của huynh trưởng.
[Chỉ Vi, thấy chữ như thấy người ] [Khi ngươi đọc lá thư này, có lẽ ta đã chất rổi]
[Nếu đoán không nhầm, bây giờ chắc chắn ngươi đang khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã phải không?] [Chậc... Khó khăn lắm mới trở thành tiên tử cao cao tại thượng, nhưng lại không bằng cô bé ngày xưa?]
[Ít nhất cô bé Tiểu Dã Thảo bị bọn buôn người mang đền năm đó sẽ không khóc lóc, chỉ lén lút nhìn trộm ta, chắc chăn là đang tìm cơ hội đề trồn thoát, đúng không?]
[Đáng tiếc là, năm đó ta canh chừng kỹ quá, không cho ngươi cơ hội chạy trồn, thật xin lôi ngươi ]
Nét chữ quen thuộc của đại ca ca trên lá thư khiển đôi mắt của Tiểu Dã Thảo nhanh chóng nhòe đi.
Mặc dù trước khi đọc thư, nàng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy nét chữ quen thuộc của đại ca ca, đọc những dòng chữ giảng giải hời hợt về cái chết của chính hẳn, trái tỉm Tiểu Dã Thảo không khỏi đau nhói.
Những giọt nước mắt lấm tấm rơi trên tờ giây.
Tiểu Dã Thảo đứng giữa không trung, rơi nước mắt và thì thẩm.
"Đại ca ca thật xấu tính... "
Nội dung của bức thư vẫn tiếp tục. [Giờ ta đã chết, ngươi chắc chắn sẽ khóc]
[Dù ngươi luôn giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh, làm như mọi thứ đều nắm trong tầm kiểm soát, giả vờ mạnh mẽ, như thể không bao giờ rơi nước mắt]
[Nhưng ta chết, ngươi chắc chắn sẽ khóc, và sẽ khóc rất to, chăng còn phong thái tiên nhân gì cả, như một đứa trẻ chưa lớn... mà... ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi]
Bạn cần đăng nhập để bình luận